Nhưng chuyện đã đến nước này Tạ Thạch đã còn cách nào khác ngoài việc nghĩ xem nên làm sao tìm Hứa Dương. Nếu không ông ta không chỉ phá sản mà còn đắc tội Điền Hải. Hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
“Thằng khốn này nó có thể trốn đi đâu!!”
“Đúng là thứ ăn cháo đá bát! Không biết nhớ ơn!”
So với việc tức giận vì bị Điền Hải vẻ mặt, ông ta còn hận đứa con riêng kia hơn. Biết vậy ông ta đã sớm lợi dụng nó ngay từ đầu rồi.
Nhưng giờ nói chuyện gì cũng đã muộn.
“Có khi nào…”
Đúng lúc này mẹ Hứa Dương bỗng rụt rè ló ra, nói một câu: “Có khi nào nó đi theo chú út rồi không?”
Lúc bà ta nói lời này có dựa vào căn cứ nào để nói không, chẳng ai biết, nhưng ở thời điểm không có cọng rơm cứu mạng nào để bám lấy, Tạ Thạch vừa nghe xong mắt liền sáng lên một cách quỷ dị.
“Đúng! Nhất định là nó!”
Tạ Thạch điên cuồng nói: “Ở trước mặt tao nó giả điên giả dại, tao biết tỏng cái bản mặt đạo đức giả của nó rồi. Nhất định là nó ở sau lưng đưa thằng nhóc kia đi! Không muốn trả giá mà hưởng!!”
“Đúng! Đúng!”
Cứ như thế, hai ba câu tự thuật liền gán hết cho Tạ Nghiêu, quả thật là chó cùng dứt giậu.
Mặc dù ông ta đã đoán đúng được kết cục. Nhưng thế thì sao chứ?
Xẩm tối, lúc Tạ Nghiêu đầu tóc hơi rối đi ra từ trong phòng nhìn thấy vẫn là Hứa Dương đang loay hoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3399004/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.