Cô xỉa xói xong thì giựt bức ảnh trên tay lão, cũng không có giấu giếm nhưng vô cùng mỉa mai tỏ vẻ: “Ông muốn tìm cậu ta thì thật không may, trễ rồi.” 
Lục Phỉ không chút nào kiềm chế biểu hiện sự hả hê trong lời nói của mình. Nhưng bởi vì trước đó cô đã bị chọc giận nên Điền Hải không có cách nào xác định cô có thành kiến với mình trước hay không. Cho nên ông ta cũng không biết địch ý của Lục Phỉ dành cho ông ta phần lớn là đến từ việc của Hứa Dương. 
Ông ta nghe cô thẳng thắn thừa nhận có biết Hứa Dương như vậy thì càng săm soi xét nét. Nhưng bởi vì biểu hiện của Lục Phỉ quá bình thường cho nên ông ta càng không có chỗ nghi ngờ cô tiếp tay cho Hứa Dương trốn tránh ông ta. 
Chỉ là Lục Phỉ không muốn bị loại ánh mắt ti bỉ kia dò xét nữa nên hùng hổ đuổi người: “Các ông không phải nên đi rồi sao? Còn muốn tiếp tục chặn cửa làm ăn nhà người ta?” 
Điền Hải lúc này mới lên tiếng, nhưng mở miệng lại là uy hiếp: “Cô gái, miệng lưỡi không cần cứng rắn như vậy, rất dễ đắc tội người, không tốt đâu.” 
“Xì! Có phải mắt ông bị tiền che mờ mắt rồi không?” 
Lục Phỉ không nhịn được cười nhạo: “Này là xã hội pháp trị, chỉ việc ông làm lỡ việc làm ăn của người khác, tự ý chắn cửa nhà người ta là đủ cho tôi báo cảnh sát gông cổ ông rồi. Tôi còn có thể kiện cái người tội tự ý xông vào nhà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3399003/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.