18.
Mang thai chín tháng, ta sinh được một bé gái. Đối với ta, dù là con trai hay con gái thì đứa bé ấy cũng chính là người duy nhất trên đời chảy chung dòng máu với ta. Tốt thật, ta không còn lẻ loi một mình nữa rồi.
Bích Liên - nha đầu thiếp thân của ta nói với ta rằng, vương gia chỉ nhìn con bé một cái là đi ngay. Em ấy lo lắm: "Tiểu thư, có khi nào vương gia không thích tiểu quận chúa không!"
"Không đâu."
Mà, sinh cũng sinh rồi, dù ngài ấy không thích thì cũng vứt bỏ được chắc? Khi ta còn mang thai, ngài ấy cũng chỉ dặn dò ta đôi câu, đại loại như nhớ ăn uống cẩn thận mà thôi. Ta cũng suy nghĩ. Nhưng thời gian ở bên ngài quá ít, ta không đoán nổi ngài mong chờ đứa bé này là trai hay gái nữa.
Nếu là người khác chắc hẳn đều mong đón một bé trai đầu lòng. Cũng không hẳn là do trọng nam khinh nữ, mà vì đây là hoàng gia, con trai sẽ được coi trọng hơn con gái.
Đến ngày tẩy tam (theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm),Lệ vương đến nói với ta về chuyện đặt tên cho con, tên độc một từ "Dao" [1]
[1] 瑶: Dao: Ngọc dao. Một thứ ngọc đẹp, cũng dùng để tỉ dụ các vật quý báu. Như khen văn tự người rằng hay rằng tốt thì gọi là dao chương 瑤章.
Tên như vậy cũng khá hay, nhưng ta vẫn khá lo lắng. Vì đặt tên rồi thì tất nhiên phải ghi vào ngọc điệp [2]. Nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tuyet/2556274/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.