Trên trời mưa xuống, Dịch Thiên Hành cỡi xe đạp hướng trong trường học mà đi, xe đạp từ đường bên sông đầy bùn lầy đi tới, bánh xe mang theo vô số bùn đất, hắn đạp nhanh, bùn đất bay ra suýt nữa bắn đến trên người một người.
"Tổ sư nó." Học sinh kia quả nhiên không phải là cái gì người lương thiện, chửi ầm lên.
Dịch Thiên Hành trước đó vài ngày ở bên hồ nước tĩnh tư một đêm, mặc dù không nghĩ ra nguyên cớ, nhưng vẫn ngộ chút ít đạo lý tự nhiên mà sống, tự nhiên không định tiếp tục bộ dáng củi mục thường ngày, lúc này nghe thấy có người chửi mình, dát chi một tiếng phanh xe đạp, nhăn mặt cau mày, quay đầu lại lạnh lùng nói: "Chửi ai đó?"
"Ơ, tiểu tử ngươi hôm nay rất uy phong nhé." Không ngờ nam sinh kia ha ha nở nụ cười, Dịch Thiên Hành mới nhìn rõ thì ra là Hà Vĩ.
Hắn cười khổ một tiếng, cười nói: "Thì ra là ngươi, ngại quá."
Hà Vĩ phủi bùn đất trên ống quần, đến gần hắn, vỗ bả vai hắn nói: "Nghe nói thứ bảy tuần trước phía ngoài trường học có người gây chuyện, có phải thủ hạ của Tiết Tam nhi tới làm phiền ngươi hay không?"
Dịch Thiên Hành cười cười nói: "Không có chuyện gì."
Hà Vĩ thấy hắn không chịu nhiều lời, cũng không hỏi tới, cười mắng: "Cái xe rởm này của ngươi không nỡ vứt đi, cũng phải rửa một chút chứ? Phía trên tất cả đều là bùn."
"Không, mà cũng không dám rửa, những thứ này cũng không phải là bùn mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tuoc-ky/2355799/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.