Tiểu Côi che mắt: thuộc hạ không nhìn thấy gì hết!
Uyển Công Ngọc cười lạnh nói: "Việc hôn nhân định đoạt lúc nhỏ sao có thể coi là thật? Mộ Dung Khương Vân kia vãn bối cũng biết hắn, chỉ là một cái gối thêu hoa, sao có thể xứng với Dương tiểu thư?"
Dương lão gia lắc đầu: "Lời này của Uyển công tử sai rồi, việc hôn nhân một khi đã định ra thì không thể đổi ý, nếu không thanh danh của tiểu nữ bị hủy thì làm sao? Được Uyển Công tử yêu thích, tiểu lão nhân thay nữ nhi cảm ơn ngài, một nhà Dương gia cũng vô cùng cảm kích, nhưng lần cầu thân này...Uyển công tử vẫn là mang sính lễ về thôi, tiểu nữ không có phúc phận để làm phu nhân của sơn chủ Tàng Vũ sơn."
Lời đã nói như thế, Uyển Công Ngọc làm gì còn chỗ nào không hiểu. Hắn từ từ đứng lên, Dương lão gia và Dương phu nhân cũng đứng lên.
Nếu người khác 'vả mặt' hắn như vậy, hắn đã sớm ra tay, hoặc là âm thâm ghi thù sau đó đánh lén sau lưng. Dù sao người trước mặt cũng là cha mẹ của người trong lòng, hắn còn tha cho một mạng.
Hắn chắp tay, khẽ cười nói: "Vãn bối quấy rầy rồi, nếu Dương tiểu thư trở về còn mong Dương bá phụ nói với nàng một tiếng là Uyển Công Ngọc Tàng Vũ sơn đến đây tìm nàng."
Cầu hôn nàng.
Dương lão gia gật đầu: "Uyển công tử đi thong thả."
Không hề có ý giữ lại.
Uyển Công Ngọc cắn răng, bước nhanh rời khỏi Dương phủ.
Một tấm lòng nhiệt tình cứ thế bị dội một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tu-phan-dien-luon-muon-tim-duong-chet/927139/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.