Thuốc của Trịnh Thục Đoan quả nhiên dược lý công hiệu, vài ba ngày sau không chỉ chiếc lưỡi nhỏ, cả tay chân Lê Mộng Thủy được cô săn sóc cũng đều hồi phục mạnh lành. Suốt mấy ngày này Lê Mộng Thủy vẫn ở lại buồng phòng của cô, hầu như chẳng bước chân ra ngoài, mọi sinh hoạt ăn uống đều do một tay Trịnh Thục Đoan chăm bẩm, đãi ngộ này khiến bà gia nhân già lẫn Trịnh Kiến Trạch đều chú ý nghi vấn.
Ở hoài một chỗ cũng sinh ngại ngùng khó xử, hôm nay Lê Mộng Thủy nhân lúc Trịnh Thục Đoan trông có vẻ tâm trạng thoải mái bèn lập tức mở lời.
- Mấy bữa rày tôi cũng mạnh rồi, cô ba có công chuyện chi cần tôi mần không?
Trịnh Thục Đoan đang ngồi bên bàn trà nhâm nhi cà phê, vừa nghe qua thì thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh liền lập tức giấu đi tâm tư, tay đều đều khuấy tách.
- Quởn đãi rảnh rang cô thấy không ưng bụng à? Ham cực khổ lắm nhỉ?
Lê Mộng Thủy ngồi bên giường khẽ lắc đầu.
- Cô ba thuê tôi về hầu hạ, bữa giờ ăn không uống không cũng đủ rồi, tôi chẳng phải hạng mặt dày lợi dụng.
- Lời lẽ nặng nề quá đó, Lê Mộng Thủy.
- Dạ thưa, tôi chỉ nói sự thật, hơn ai hết cô ba hiểu tánh ý của tôi mà.
Trịnh Thục Đoan nhủ thầm "Đúng vậy! Tôi hiểu tánh ý của cô chớ, hiểu nhiều là đằng khác nữa kìa! Cô không phải hạng mặt dày nhưng lại là loại đàn bà khẩu Phật tâm xà man trá."
Không nói ra thành lời, Trịnh Thục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2282990/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.