Bắc Ninh non xanh nước biếc hữu tình, mà cảnh quang tại làng Xuân Ổ càng thêm muôn phần cổ kính thi vị, đất nước này vốn dĩ đã tựa bức tranh hoạ đồ, nay đích thân được thưởng lãm lại càng không khỏi trầm trồ. Vùng này những ngày đầu năm thật quá ư rét lạnh, sương mờ giăng phủ thành tầng tầng lớp lớp mờ mịt các dãy núi xa, cả ngay hơi thở cũng đang phả ra khói nhạt, từ khi gần đến nơi cha con Thục Quyên đã phải vận thêm không biết bao nhiêu lớp áo khoác để chống chọi.
Làng Xuân Ổ, một vùng ven đô thị, không biết nên gọi là còn nghèo hay do cư dân nơi đây trung thành với nếp sống truyền thống, lánh khỏi vật chất phù hoa nên dường như mọi thứ đều đậm màu xưa cổ.
Đến được làng, lòng Thục Quyên như nhẹ vơi phần nào gánh nặng, cô bật điện thoại lên xem lịch, vừa hay đêm mai chính là mùng 4 tháng giêng mà Lê Mộng Thủy đề cập đến. Hai cha con rong ruổi trên đường làng đất sỏi, tìm được quán trà nóng bên vệ đường bèn ngồi vào nghỉ ngơi.
Chủ hàng nước bước ra tiếp đón là một thiếu nữ trẻ tuổi, độ chừng mới 16 17, gương mặt trái xoan thanh tú, cô này tay chân lanh lẹ, pha trà châm nước đều thuần thục. Thục Quyên có chút cảm khái buộc miệng thốt lên.
- Em gái xinh quá, lại giỏi giang nữa!
Nghe vậy, cô hàng nước tươi cười đáp tiếng cảm ơn.
Giữa không gian sương khói mờ nhân ảnh, xa xa điệp trùng là núi non hùng vĩ, gần kề lại có trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2282981/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.