Chát!
Một tiếng thanh thúy vang lên đánh thức Thục Quyên.
Má cô sưng đỏ do cú tát dụng lực khá mạnh, ông Trương Quân run tay quan ngại nhìn vào Thục Quyên.
- Con ổn không? Tỉnh táo lại chưa?
Thục Quyên ngỡ ngàng, cô...đang ở đâu đây? Đã trở về hiện tại rồi sao?
Căn phòng bệnh vẫn y nguyên không hề thay đổi, ngay trước mặt lại là cha mẹ mình, Thục Quyên...bị làm sao vậy?
Cô khóc? Cô đang khóc à? Không đâu! Thục Quyên đâu có khóc, nhưng tại sao nước mắt lại cứ không ngừng tuôn chảy vậy kìa?
- Ngô và Lê Mộng Thủy là ai vậy cha mẹ...? Hai người này...rốt cuộc...họ là ai...?
Hai vợ chồng Trương Quân-Đình Trúc nhìn nhau, con gái họ dường như đã tự mình trôi dạt về miền ký ức tiền kiếp xa xôi. Cô đã thấy, đã biết được những chuyện mà chính họ còn chưa kịp kể và hẳn là cũng chưa biết hết.
- Anh! Anh đưa con bé đến chỗ sư thầy đi, chắc chắn ông ấy sẽ giúp được.
- Không, Thục Quyên còn phải ở lại bệnh viện kiểm tra thêm, con nó vừa tỉnh dậy sau hôn mê, bây giờ chạy khắp nơi sẽ nguy hiểm lắm.
Bà Đình Trúc cương quyết.
- Thục Quyên là bị âm hồn đeo bám, đâu có bệnh tật gì, bây giờ giải quyết triệt để tiền nghiệp này sẽ tự nhiên khỏi hẳn thôi.
Tuy không đồng thuận nhưng ông Trương Quân đành phải làm theo lời vợ. Đưa Thục Quyên rời khỏi bệnh viện trong sự can ngăn của các y bác sĩ, chỉ có bà Đình Trúc là vẫn ở lại để chăm sóc Bảo Quang, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2282970/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.