Tìm một chỗ vắng vẻ gần bên bến sông nơi ghe neo đậu, Lê Mộng Thủy một tay cầm xấp giấy ghi tuồng một tay lại chống hông đứng nhìn Ngô.
- Sao cô nhìn em hoài vậy?
Ngô mỗi khi đối diện cùng Lê Mộng Thủy đều vô thanh vô thức cứ thẹn thùng như vậy.
- Ra mé sông rửa tay chân sạch sẽ, bỏ ống quần xuống rồi vào đây tập, lê thê lết thết không ra gì cả.
Nếu đối với hai Điệp, Ngô đôi khi còn không ngần ngại bướng bỉnh lẩn trốn thì ngược lại với Lê Mộng Thủy, nó luôn ngoan ngoãn nghe lời mà không hề nhiều chuyện ý kiến.
Đứng dưới bóng cây, vạt áo lụa của Lê Mộng Thủy phất phơ trong gió, cái nắng ban trưa làm vầng trán nàng lấm tấm mồ hôi. Ánh mắt lơ đãng ngó xuống mé sông thấy Ngô đang phát nước lên lau rửa bùn đất trên thân mình.
Nó ngửa cổ lên, chiếc cổ thon nhỏ trắng noãn, dường như bất đồng với thân phận bần nông. Vớt nước lên, để rơi mấy giọt lăn dài xuống cổ, thấm cả vào cái áo nâu đang mặc làm lấp ló ẩn hiện bầu иgự¢ nhỏ đang kì phát dục.
Lê Mộng Thủy xem một màn thiếu nữ ướŧ áŧ dưới nắng hạ này, xem đến chăm chú, xem đến nhập tâm. Trí nhớ mơ màng quay về lại khoảnh khắc đêm ấy, khi Ngô toàn thân tả tơi run rẩy nép trong lòng mình, làn da của nó lạnh ngắt nhưng dòng lệ lại ấm nóng vô cùng.
- Cô Thủy, cô Thủy! Cô bị trúng gió hay sao vậy? Sao đứng ૮ɦếƭ trân vậy?
Cuộn xấp giấy gõ lên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2282968/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.