“ Cháu cứ để cho Lan đi lấy thuốc đi, bên kia cũng đã đến rồi, chỉ một lúc thôi.” 
“ Đúng rồi đấy chị, chị cứ đi với Viện trưởng đi, thuốc thì cứ để em đi lấy ạ.” Y tá Lan nói. 
“ Vậy được rồi.” Cô đi theo trạm trưởng đi ra ngoài. 
Y tá Lan đi vào phòng thuốc tìm đến nhãn hiệu mà Hoàng Thanh Huyền đã kê để lấy thuốc, nhìn thấy lọ thuốc ở ngay trên bàn làm việc còn đang bị nằm ngang, Lan cầm lên nghĩ có lẽ bác sĩ Huyền đã chuẩn bị trước thuốc nên không một chút nghi ngờ gì mà đem theo nó đến phòng bệnh nhân. 
Hoàng Thanh Huyền trở lại, cô tháo đôi tất tay cũ rồi đeo tất mới vào, lấy thuốc từ trong ống bơm ra một chiếc kim tiêm rồi truyền vào trong túi nước vừa trò chuyện với cô bé. 
“ Em có đau không?” 
“ Dạ không ạ.” 
Nhìn thấy cây truyền nước có hơi cao, cô lại giành thời gian để chỉnh nó xuống thấp một chút rồi mới dặn mẹ cô bé, “ Khi nào hết nước thì chị gọi y tá tháo xuống nha.” 
Thế nhưng lúc này mặt mẹ cô bé trở nên hốt hoảng, “ Bác sĩ, con tôi bị làm sao thế.” Mặt cô bé tím tái liên tục co giật. Hoàng Thanh Huyền nhanh chóng tháo chai truyền nước ra, ấn nút khẩn cấp ở đầu giường, rồi đem đèn ra soi vào mắt mũi miệng cô bé. Khi mọi người đã đến đầy đủ họ nhanh chóng đẩy cô bé vào phòng cấp cứu. 
Trải qua hai giờ đồng hồ cô bé cuối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tinh-mong-manh/2866213/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.