Y tá lan vội vàng nói, “ Chị, chị nghi ngờ em à, thật sự em không có làm gì với lọ thuốc đấy cả. Em chỉ đến đây lấy rồi đem đi thôi.” 
Nhìn mặt cô ấy cũng không có vẻ là nói dối, suy nghĩ của Hoàng Thanh Huyền lại đi vào trong ngõ cụt, “ Thôi được rồi, em ra ngoài đi.” 
Y tá Lan đi đến cửa rồi đột nhiên quay lại, “ Đúng rồi, lúc em vào, em thấy lọ thuốc để trên bàn, em nghĩ là của chị.” 
“ Để trên bàn?” 
“ Không phải để mà giống như vội vàng rồi làm đổ vậy.” 
Suy đoán của cô lúc này đã được thông, người duy nhất ở cái trạm xá này thù địch với cô chỉ có Bùi Thư, sáng nay cô ta còn lén la lén lút từ trong phòng thuốc đi ra. 
“ Giúp chị gọi bác sĩ Thư.” 
“ Dạ..Hả... gọi bác sĩ Thư.” Y tá Lan dù có hơi thắc mắc những cũng nhanh chóng rời đi. 
Bùi Thư vào phòng cô với thái độ vô cùng bực dọc, “ Có chuyện gì?” 
Hoàng Thanh Huyền cũng không dài dòng nữa, “ Cô biết lọ thuốc này?” 
Bùi Thư sợ bị phát hiện liền chối bay chối biến, “Thuốc này của trạm sao lại là của tôi được. Cô buồn cười vừa thôi Hoàng Thanh Huyền. ” 
Cô không nói không rằng tiến tới tát thẳng một cái vào mặt Bùi Thư, cô ta bị đánh liền hét lên như lợn bị trọc tiết, “ Hoàng Thanh Huyền cô bị điên à, sao cô đánh tôi.” 
Thêm một cái tát nữa lên bên mặt khác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tinh-mong-manh/2866211/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.