Đến trưa hôm sau Lương Văn Trung mới tỉnh lại, vì bị liên quan đến độc nên mặt mũi anh trắng bệch, dù cô đã liên tiếp đút nước cho anh nhưng miệng của anh vẫn khô không khốc.
Thấy anh tỉnh cô vội vàng chạy đến bàn rót một ly nước rồi đỡ anh lên đưa nước vào miệng anh.
Ở khoảng cách gần như vậy Lương Văn Trung tất nhiên rất dễ nhìn thấy vết tím trên mặt cô dù nó có rất mờ đi nữa. Anh nhíu mày.
Hoàng Thanh Huyền tưởng anh đau nên vội vàng hỏi han, “ Anh cảm thấy tay thế nào rồi, còn đau không.”
“ Mẹ đánh em?” Anh hỏi
“ Không phải mẹ đánh em đâu, tại em không để ý thế là bị va vào cạnh tường đấy.”
“ Thật?”
“ Em có bao giờ nói dối anh đâu.” Cô nhanh chóng chuyển chủ đề khác, “ Anh còn chưa trả lời em, anh còn đau chỗ nào hay có cảm giác gì không. Nếu có anh cứ nói cho em nhé, em là bác sĩ chính của anh.”
“ Không anh chẳng đau gì cả, một vết thương nhỏ thôi mà.”
Cảm xúc của Hoàng Thanh Huyền lúc này bắt đầu tuôn trào cô vừa khóc vừa nói, “ Lương Văn Trung anh nói dối hu hu nhất định là rất đau, suýt mất tay làm sao có thể không đau được chứ. Em hỏi một câu thật là ngu ngốc mà. Hu hu là tại em, tất cả là tại em, tại em đòi hỏi nên anh mới giữa đêm còn phải đi mua đồ cho em. Em xin lỗi, em sai rồi. Mẹ nói đúng, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tinh-mong-manh/2866161/chuong-41.html