Ở trong phòng bệnh, Lương Văn Trung thở dài ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói, “ Mẹ, sao mẹ lại đánh Huyền, vợ con không làm gì sai cả.”
“ Còn không phải tại nó con mới bị như vậy sao.”
“Mẹ! Con phải nói bao nhiêu lần nữa thì mẹ mới hiểu đây. Mẹ cũng biết con là công an mà, việc cứu người là nghĩa vụ và trách nhiệm của con. Không phải tại vợ con, nên con không muốn thấy một lần nữa trên mặt hoặc trên người em ấy xuất hiện dấu vết từ bàn tay của mẹ... Nếu không...”
Lương Văn Trung ngập ngừng ở câu nói ấy, anh không biết làm sao cho vừa trọn chữ tình chữ nghĩa...
Bà Nụ không kiềm chế được mà rơi nước mắt, bà không chấp nhận được sự thật sự sẽ có một ngày con trai không cần mình nữa, “ Nếu không thì làm sao? Trung con tính từ mẹ vì một đứa con gái sao. Con có biết mẹ vất vả một mình nuôi con bao nhiêu năm không. Giờ con lại dám nói với mẹ thế này sao Trung.” Bà Nụ khóc nấc lên từng đợt.
Trái tim của Lương Văn Trung lập tức mềm đi,anh biết mình đã quá lời với bà vội vàng ôm bà, “ Mẹ, con xin lỗi là con trai bất hiếu khiến mẹ phải phiền lòng. Mẹ đánh con đi mẹ, nhưng con chỉ xin mẹ hãy coi Huyền như con cháu trong nhà, đừng chán ghét em ấy nữa mẹ. Mẹ hiểu cảm giác một cô gái theo chồng về một nơi xa xôi, muốn gặp bố mẹ chỉ có thể thông qua một cuộc gọi điện thoại mà đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tinh-mong-manh/2866160/chuong-42.html