Sau khi tắm xong, Lục Dĩ Nhi ngồi trên giường sấy tóc vẻ mặt thẩn thờ. Không ngờ chỉ đi siêu thị một chuyến lại nghiêm trọng như vậy, sau này thật sự không dám cùng Trác Diệu ra ngoài nữa mà. Cũng còn may là không nhìn thấy mặt của cô nếu không sẽ chỉ càng phiền phức, cứ xem như không phải mình là được rồi, đồn đại thì đồn đại cũng đâu biết chính xác người trong hình là ai đâu chứ.
Lục Dĩ Nhi suy nghĩ như vậy tâm tình cũng bình ổn hơn, mệt mỏi ngã người xuống giường. Trên nệm nổi bật dáng người mảnh khảnh, xinh đẹp. Gương mặt Lục Dĩ Nhi được thừa hưởng nét đẹp từ người mẹ xấu số của mình, đôi mắt to tròn không chút tạp niệm, môi anh đào đỏ hồng, làn da trắng mịn màng, có thể nói là không chút khuyết điểm. Tóc ướt dán lên gương mặt nhỏ nhắn lúc này càng thêm mê người.
Hôm nay không ngờ được lại gặp được Diêu Mỹ Hàm. Hừ, loại người như vậy mà cũng có thể còn sống đến bây giờ. Ỷ vào gia thế đi dụ dỗ chồng người khác, sau đó lại vừa ăn cướp vừa la làng nói bản thân bi thống đến nhường nào, chồng bị tiểu tam dụ dỗ sinh ra một đứa con hoang. Thật là không biết xấu hổ, bà ta là tiểu thư Diêu gia cái gì cũng không thiếu, ngay cả khi có được Cố Vũ Bình rồi vẫn không chịu buông tha. Mà người được xem là cha kia của cô lại mặc kệ bà ta càn quấy, ông ta vốn cũng chẳng xem cô là con gái.
"Hừ, đàn ông đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-phuc-hac-vo-a-em-con-khong-mau-chiu-trach-nhiem/2178960/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.