Trác Diệu đặt Lục Dĩ Nhi lên sofa trong phòng chủ tịch, nhẹ nhàng giúp cô cởi giày ra. Chân Lục Dĩ Nhi giờ đây nổi bật một mảng sưng đỏ bầm tím, hắn nhíu mày ngồi bên cạnh đem chân cô đặt lên đùi mình.
Lục Dĩ Nhi giờ phút này vô cùng mất tự nhiên nhưng cũng chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm. Nhìn bàn chân bị thương của mình ánh mắt tràn đầy căm phẫn, âm thầm đem mười tám đời tổ tông Diêu Mỹ Hàm ra hỏi thăm một lượt.
Điện thoại di động lại vang lên tiếng chuông báo, Trác Diệu sau khi mở máy lên thì gương mặt có chút khác lạ. Một tay nghe máy một tay giúp Lục Dĩ Nhi cẩn thận bôi thuốc, mắt vẫn không rời đi.
"Thằng nhóc thúi, mày có bạn gái từ khi nào? Bây giờ khắp nơi đều biết chỉ có cha mày không biết. Rốt cuộc con bé đó là ai, còn nữa dạo này mày còn dám trốn việc" bên kia truyền đến tiếng nói của Trác lão gia. Đứa con này của ông ta từ nhỏ đã phản nghịch chẳng nghe lời ai nhưng mà bọn họ cũng không quan tâm vì những việc nó làm chưa từng sai, vậy mà nay lại tuỳ tiện quen phụ nữ ở bên ngoài. Người làm cha làm mẹ ở bên nước M cũng không thông báo một tiếng, phải đợi đến khi xem trên tạp chí bọn họ mới biết được.
"Ông câm miệng, tại sao lại mắng con trai của tôi. Con trai à, con bé đó là ai? Tên gì? Gia cảnh thế nào? Thật không ngờ có người lại chấp nhận một đứa xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-phuc-hac-vo-a-em-con-khong-mau-chiu-trach-nhiem/2178958/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.