Hy Văn cảm thấy lời của anh giống như báo hiệu một điều chẳng lành, cô hoang mang gặn hỏi anh
“ Anh nói thế là có ý gì? Tại sao lại không trở về?”
Hà Hiểu Minh cười cười
“ Chỉ là “ nếu” thôi! Ở đây còn có người anh thương mà...”
Hy Văn thoáng chốc đỏ mặt. Một chữ “thương” của anh bằng cả trăm chữ yêu, mà bất cứ một cô gái nào muốn nghe từ miệng của một người đàn ông.
Mũi cô bỗng thấy cay cay. Từ trước đến giờ, ngoại trừ cha cô Bạch Chính Đình thì làm gì có ai thật sự thương cô, có ai hi sinh cả tính mạng của mình cho cô như Hà Hiểu Minh.
Cô vừa mới bỡ ngỡ chấp nhận tình cảm của anh thì anh lại phải đi xa.
“ Anh...!”
Cả cô và anh đều giật mình vì âm thanh cô vừa phát ra.
Cô là quen miệng mà gọi.
Anh là quen tai mà nghe.
Đúng! Chữ “ Anh” này quá đỗi quen thuộc với cả hai, nhưng chính họ cũng không biết tại sao.
“ Anh... anh nhất định phải trở về! Anh đừng có bỏ em!”
Hy Văn bỗng thấy cảm giác này sao giống như cô đã từng trải qua, có phải cô cũng từng vô số lần nói hay không? Không nghĩ nhiều cô chủ động ôm chặt anh, đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh.
“ Được! Chỉ cần có câu nói này của em, anh dù chỉ còn một chút hơi tàn cũng sẽ về với em.”
Hy Văn lắc đầu tỏ ý không đồng ý
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967325/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.