Nói rồi anh lại đến trước Mạc y , quỳ xuống chân bà dùng ánh mắt mà trước giờ bà chưa bao giờ thấy Hà Hiểu Minh nhìn mình. 
Đôi mắt của một người con đang xin mẹ của mình một thứ mà nó yêu thích. Anh thay đổi thái độ, phát ra âm thanh trầm trầm nói với Mạc y. 
“ Mẹ! Từ trước đến giờ con chưa bao giờ cầu xin ai! Chỉ xin mẹ thả cô ấy ra... 
Con điên mất, cô ấy là giới hạn cuối cùng của con. Con chỉ cần Bạch Hy Văn quay về! Mẹ! Con muốn cô ấy quay về, con tìm cô ấy hơn 15 năm, cô ấy còn chưa biết về thân thế của mình...” 
“ Nó là?” Mạc y kinh ngạc 
“ Cô ấy chính là Hà Tĩnh Hy. Chính là em gái của con. Mẹ đã ép con đã rời bỏ Tĩnh Hy 15 năm, bây giờ mẹ lại nhẫn tâm cướp cô ấy nữa hay sao?” 
Mạc y phút chốc thay đổi tâm tình, đưa bàn tay xoa đầu Hà Hiểu Minh nhẹ nhàng, bà nói như thanh minh cho chính mình 
“ Mẹ thật sự không có bắt giữ nó. Bạch Hy Văn đến đây một lát rồi đi ngay. Mẹ không có làm gì nó hết. Con hãy tin mẹ! ” 
Hà Hiểu Minh biết tính của Mạc y, bà luôn quanh minh chính đại oanh oanh liệt liệt, nếu đã nói ra lời như vậy là đã khẳng định rõ bà không hề liên quan. 
“ Có thể con bé đó nó bỏ đi rồi!” Mạc y nhớ lại lời của Bạch Hy Văn trước đó, bà đưa ra một dự đoán. 
“ Không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967258/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.