Để đáp lễ Chu Tiêu Kiều, đêm nay Cung mẫu cũng uống không ít, Sở Ấu Cơ giúp nàng tắm rửa sạch sẽ xong, liền dìu nàng về phòng ngủ. Lâm phu nhân thay hai bà nội ngoại chăm sóc hai đứa bé, Sở Ấu Cơ thương nàng tuổi tác đã cao, nói, "Cháu và Thanh Hạ sẽ chăm sóc hai đứa bé, ngài đi ngủ đi." Cung Thanh Hạ cũng nói, "Bà ngoại nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ." Lâm phu nhân liền nói, "Bình thường hai đứa nhỏ đều do Gia Nghi và Dịch Huyên bồng bế, hai đứa cũng nên dành thời gian gần gũi hai đứa nhỏ mới phải." Mặc dù lời thì là nói hai người, nhưng thật ra là ám chỉ Cung Thanh Hạ, từ lúc hai đứa bé ra đời đến nay, số lần Cung Thanh Hạ ôm hai tiểu bảo bối có thể đếm trên đầu ngón tay, chứ nói chi là thay bỉm, cho ăn? Sở Ấu Cơ nhìn Cung Thanh Hạ một chút, ý chính là, 'Bà ngoại nói nàng đấy.' Cung Thanh Hạ hiểu ý, cúi đầu. Lâm phu nhân không khỏi nở nụ cười, "Vậy tôi đi nghỉ ngơi." Ngày hôm sau, Hai mắt Cung Thanh Hạ mang theo vành đen. Tối hôm qua Sở Ấu Cơ vô cùng 'tâm lý', đem nhiệm vụ chăm non hai đứa bé giao hết cho Cung Thanh Hạ, làm cho nàng cả đêm chỉ chợp mắt được một chút. Cũng không phải hai tiểu bảo bảo yêu thích náo đêm, chỉ là do Cung tổng của chúng ta từ xưa đến nay mười ngón tay không dính mưa xuân, khắp mọi mặt đều cảm thấy mới lạ, nếu đổi là Cung mẫu hoặc là Lâm Dịch Huyên, 3 phút là các nàng có thể thay xong bỉm, nhưng Cung Thanh Hạ thì phải mất mười mấy phút (thậm chí là lâu hơn),pha sữa cũng vậy, trước tiên không nói đến nồng độ sữa bột, chỉ nói nhiệt độ sữa cũng yêu cầu rất khắt khe, không thể để quá nóng cũng không được để quá lạnh, nhiệt độ phải phù hợp với da em bé mới là đạt chuẩn, Cung Thanh Hạ phải thử nghiệm rất nhiều lần mới có thể đạt được yêu cầu ------ Mặc dù Sở Ấu Cơ không động thủ, nhưng cũng sẽ rời giường với nàng, ở bên cạnh giám thị như Lão sư, không để nàng mắc sai lầm nào, mà Cung Thanh Hạ nàng cũng không chịu yếu thế trước người yêu, đều cố gắng đạt tới hoàn mỹ, một đêm cực khổ như vậy, vành mắt đen chính là biểu dương cho khổ cực của mẹ Thanh Hạ. Lâm Dịch Huyên rời khỏi nhà Diêu Nhữ Ninh liền trở về Vân Đỉnh, vừa vào cửa liền kinh ngạc ngẩng đầu. "A! Thanh Hạ? Con đây là?" ............. Rõ ràng là đã trang điểm che đi ------------- vẫn còn thấy rõ vậy sao? Vốn là Cung Thanh Hạ chuẩn bị xuống tầng dưới công tác, bị Lâm Dịch Huyên nhìn thẳng mặt hỏi như vậy, nhất thời cảm thấy không còn sức lực, nàng luôn là người chú ý dung nhan, nào cho phép mình xuất hiện vành mắt đen đi gặp thuộc hạ? Đại khái Lâm Dịch Huyên đoán được tình huống gì xảy ra, "Tối ngày hôm qua......." Nói đến một nửa, chợt cảm thấy không cần thiết phải nói nữa, sửa lời nói, "Con trang điểm như vậy không được, đến, để mẹ trang điểm lại cho." Cung Thanh Hạ còn đang chần chừ, Lâm Dịch Huyên đã đến phòng ngủ lấy hộp trang điểm đi ra, bắt Cung Thanh Hạ ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, trang điểm lại cho nàng, cũng không tốn mấy phút, không chỉ loại trừ đi vành đen trên mắt Cung Thanh Hạ, còn khiến cho khuôn mặt thanh lệ của Cung Thanh Hạ rạng rỡ hơn so với ngày thường, rất có tinh thần. Cung Thanh Hạ nhìn ngắm khuôn mặt mình trong gương, hết sức hài lòng, lời nói từ đáy lòng, "Cảm ơn mẹ." Lâm Dịch Huyên cười, "Người một nhà còn cảm ơn làm gì?" Lúc này Cung mẫu mới ngủ dậy, mở mắt ra liền tìm cháu gái, vỗ vỗ tay gọi, "Tĩnh Viêm! Vị Hi! Tiểu bảo bối của bà ơi!!!" Vừa gọi vừa chạy vào phòng trẻ con. "Này! Bà là bà ngoại, tôi mới là bà nội." Lâm Dịch Huyên không cam lòng bị bỏ lại phía sau, bỏ hộp trang điểm chạy theo, nếu không phải vì nhớ hai đứa cháu gái, nàng đã không phải sáng sớm rời giường chạy tới đây. Cung Thanh Hạ liếc nhìn Sở Ấu Cơ một cái, hai người cùng cười. Cung Thanh Hạ đặt một nụ hôn lên môi Sở Ấu Cơ, "Tôi đi làm đây." Sở Ấu Cơ mỉm cười gật đầu, "Ân." Nhìn theo bóng dáng Cung Thanh Hạ đi ra khỏi cửa. Một ngày mới lại bắt đầu. Nửa tháng sau, Cung Thanh Hàn tổ chức lễ cưới với Đường Tuyết Nhu. Đường Tuyết Nhu ném hoa về phía Cung Thanh Hạ, chờ em tổ chức lễ cưới với Ấu Cơ. Cung Thanh Hạ đón trong tay, đầu tiên là lấy ánh mắt chúc phúc cho hai người, sau đó cười nhìn về phía Sở Ấu Cơ bên cạnh, nỉ non vào tai nàng, "Chúng ta cũng nên tổ chức hôn lễ thôi, tôi không thể chờ đợi hơn nữa, muốn mặc y phục cổ đại ganh đua cao thấp với Trường Ninh công chúa." Sở Ấu Cơ mỉm cười, "Không cần ganh đua, nàng và nàng ấy sẽ đẹp như nhau." Cổ tỷ tỷ...... Bộ dạng trầm tư, nhớ tới việc đến nay vẫn không có tin tức của Cổ Lệ Tiệp, trong lòng Sở Ấu Cơ không khỏi u sầu. Ấu Cơ, Cung Thanh Hạ nhẹ nhàng kéo cánh tay Sở Ấu Cơ, lấy đó để an ủi Sở Ấu Cơ. Sở Ấu Cơ ngẩng đầu lên, mỉm cười hạnh phúc nhìn Cung Thanh Hạ. Cũng không thể chờ đợi mãi.......... Vẫn muốn một mình đi khắp thế gian sao? Cổ tỷ tỷ, đến tột cùng là cô đang ở nơi nào? Có khỏe mạnh hay không? Hai người tham dự hôn lễ xong, trở về Vân Đỉnh, vừa mới vào cửa liền nghe câu nói, "Cũng không thể chờ đợi như vậy mãi?" Ngẩng đầu nhìn lên ----------- Minh Trúc Ngữ đang ngồi tán gẫu với Lâm Dịch Huyên. "Minh a di?!" Sở Ấu Cơ vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ, "Ngài về lúc nào vậy? Cũng không nói một tiếng với cháu và Thanh Hạ, chúng cháu sẽ đi đón ngài a." "Tôi còn cần đón sao?" Minh Trúc Ngữ cười, "Tôi muốn đến nhìn mặt Tĩnh Viêm, Vị Hi từ lâu rồi, nhưng đáng tiếc, người trong giang hồ thân bất do kỉ, bận không phân thân ra nổi." Trong lời nói có chút bất đắc dĩ, nhưng khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười, "Hai tiểu bảo bối thật đáng yêu, tiếc là không thể ôm các nàng về nuôi." Sắc mặt Cung Thanh Hạ lập tức khó nhìn, "Vậy phải qua ải của Sở Ấu Cơ đã." Ám chỉ Minh Trúc Ngữ không phải đối thủ của Sở Ấu Cơ, đừng không tự lượng sức mình. "Cung tổng không cần căng thẳng." Minh Trúc Ngữ nhún vai, "Tôi chỉ nói đùa mà thôi." Lâm Dịch Huyên nói, "Minh a di của con nói rất đúng, tuy không có Cổ Lệ Tiệp tham dự sẽ rất đáng tiếc, nhưng đám cưới của các con không thể trì hoãn mãi được, theo mẹ thấy, hiếm có lúc Minh a di của con giá lâm, không bằng tổ chức đám cưới luôn đi." Sở Ấu Cơ gật gù, ngồi xuống bên cạnh Minh Trúc Ngữ nói, "Con và Thanh Hạ cũng nghĩ như vậy." Cung Thanh Hạ thì ngồi xuống bên cạnh Lâm Dịch Huyên. Bình thường nàng không thân cận Lâm Dịch Huyên, nhưng có Minh Trúc Ngữ ở đây là trường hợp ngoại lệ, bởi vì trong lòng nàng vẫn mang khúc mắc về Minh Trúc Ngữ -------- đến tột cùng thì chân tướng tai nạn trên không của Sở thị là thế nào? Nàng không tin tưởng lời giải thích của Minh Trúc Ngữ, không chỉ một mình nàng không tin, nàng cảm thấy Lâm Dịch Huyên cũng không tin điều ấy, sở dĩ Lâm Dịch Huyên đồng ý hóa thù thành bạn với Minh Trúc Ngữ là vì bất đắc dĩ, hơn nữa Lâm Dịch Huyên 'ngồi thiền' nhiều năm như vậy, đã nhìn thấu ân oán nhân gian như đệ tử phật môn, tin tưởng vào câu 'Oan oan tương báo bao giờ mới dứt.' Bởi vậy mới hòa giải để cầu thiên hạ thái bình. Trong mắt Cung Thanh Hạ, đây là lăng nhục rất lớn. Tuy nói như thế, nhưng nàng cũng không cảm thấy Lâm Dịch Huyên làm như vậy là sai, chỉ là nàng cảm thấy tức giận thay Lâm gia và Sở gia thôi. Loại tức giận này chôn sâu trong đáy lòng, chỉ khi nhìn thấy Minh Trúc Ngữ mới bộc phát ra, khiến cho nàng không cách nào hòa nhã được với Minh Trúc Ngữ. Ánh mắt Minh Trúc Ngữ đặt trên người Cung Thanh Hạ, nhìn chăm chú một lát, sau đó nở nụ cười sâu xa. Lâm Dịch Huyên trao đổi ánh mắt với Sở Ấu Cơ, Lâm Dịch Huyên tằng hắng một cái, "Minh Trúc Ngữ, cô nhất định phải tham gia vào hôn lễ của Sở Ấu Cơ với Cung Thanh Hạ." Minh Trúc Ngữ chuyển ánh mắt trên người Cung Thanh Hạ sang Lâm Dịch Huyên, cười ôn nhu, "Tôi cũng có ý này." Lễ cưới tổ chức vào ngày 20 tháng 5 tại hoa viên Vân Đỉnh. Khách mời ngoại trừ người nhà hai bên gia đình, chỉ có vài bạn bè thân thiết được mời, trong đó có 3 vị khách khá là đặc biệt ------ hai vị là diễn viên trong vai Thanh Dương Cảnh và Tấn Vân Tĩnh trong phim 《 Xuân Thu nơi đây 》, một vị khác chính là biên tập của Sở Ấu Cơ. Từ quyển thứ nhất đến quyển thứ ba của 《 Xuân Thu nơi đây 》, Thanh Dương Cảnh và Tấn Vân Tĩnh đã hợp tác hơn 6 năm, từ năm 16 tuổi đến năm 23 tuổi, từ lúc còn là thời niên thiếu đến lúc kết hôn sinh con -------- Vũ Điện (Thanh Dương Cảnh) gả vào hoàng thất Đông Chu là Trọng Hoa làm thái tử phi, sinh một bé trai, Lễ Điện (Tấn Vân Tĩnh) thì gả cho Liên Sơn Đức Nhân, sinh một bé gái. Con gái của Lễ Điện với Đức Nhân mang trên mình huyết mạch quý tộc cao quý, trở thành người có thân phận cao quý nhất Tây Chu, có thể làm chủ Triều Ca, cuối cùng liên hợp với Đông Chu thống nhất các nước trong Xuân Thu, kết thúc thời kì chiến tranh loạn lạc hơn 150 năm, bình định lại thiên hạ. Đây là nội dung của quyển thứ 4. Cho tới kết cục cuối cùng ------- Đông Chu và Tây Chu vẫn chưa chính thức sáp nhập, mỗi bên giữ nửa thiên hạ, dưới bầu trời trong xanh, hoàng thất hai bên tiến gần vào nhau, Thanh Dương Cảnh cùng Tấn Vân Tĩnh xuống khỏi hai loan kiệu khác nhau, xa xa nhìn nhau, từng người nước mắt như mưa. Ống kính dừng lại ở cảnh quay này. Đặt một dấu chấm tròn cho quyển thứ 4 của 《 Xuân Thu nơi đây 》. Nhưng trong lòng Sở Ấu Cơ và đoàn kịch thì 《 Xuân Thu nơi đây 》còn chưa kết thúc như vậy, một ngày không xa trong tương lai sẽ còn tiếp tục bộ phim này, bởi vì kinh phí làm phim đều do tập đoàn Hi Sở đầu tư, tất cả quyết định của đạo diễn không thể chống đối lại ý nguyện của Sở Ấu Cơ, huống hồ cũng không cần phải như vậy ------- bộ phim được công chiếu không chỉ làm cho khán giả trong nước như mê như say, còn gây nên chú ý lớn với nước ngoài, tranh nhau mua bản quyền truyền hình, hơn nữa nguyên tác còn rất được các đạo diễn khác tôn trọng, đạo diễn phục tùng còn không kịp, nào dám hai lòng? Tuy rằng mấy năm qua Sở Ấu Cơ vẫn giữ liên lạc với hai diễn viên, nhưng hiểu biết của hai diễn viên về thân thế của Sở Ấu Cơ chỉ có giới hạn, đến khi biết được thân phận chủ tịch tập đoàn Hi Sở của Sở Ấu Cơ làm cho hai nàng chấn kinh không ít, đứng ngây ở hoa viên Vân Đỉnh một lúc lâu. Buồn cười nhất thì phải kể đến biên tập của Sở Ấu Cơ, nàng dưới sự hướng dẫn của lão quản gia tiến vào hoa viên, thật giống như Lưu mụ mụ tiến vào đại hoa viên, hoàn toàn không có khí chất, trong lòng nàng vẫn nhận định Sở Ấu Cơ là tác giả bình thường, lấy ly rượu đỏ trên khay của người phục vụ, cười toe toét ôm lưng Sở Ấu Cơ, "Theo tôi là lựa chọn sáng suốt phải không? Hiện tại cái gì cũng có." Cho rằng Sở Ấu Cơ làm giàu dựa vào sáng tác. Sở Ấu Cơ mỉm cười, "Cảm ơn cô khoan dung tôi nhiều năm qua, không có cô, con đường sáng tác của tôi đã không tiến xa như vậy." "Không có đâu." Ngược lại, biên tập cũng thẳng thắn, "Tính khí của tôi thất thường, thường hay xù lông." Nói xong thở dài, "Vì vậy nên bây giờ vẫn chưa gả đi đây, vẫn cô đơn lẻ bóng." Cung Thanh Hạ bưng chén rượu đi tới, "Xin chào, chúng ta từng gặp mặt rồi." "Cung tổng," Biên tập hưng phấn không thôi, nàng đã nhìn thấy Cung Thanh Hạ rất nhiều lần trên trang bìa tạp chí doanh nhân, "Cô cũng đến tham dự lễ cưới?" Nói xong xoay mặt nhìn xung quanh, "Tôi tới lâu như vậy rồi, vẫn chưa nhìn thấy mặt chú rể...." Sở Ấu Cơ lấy danh nghĩa Manh Nhược mời nàng tham dự lễ cưới, vậy nên nàng không biết quan hệ của hai người. "Không có chú rể." Cung Thanh Hạ ôm Sở Ấu Cơ vào lòng, "Cô dâu đang ở trước mắt." "Choang!!!!" Biên tập đánh rơi ly rượu trên tay, cả người hóa đá tại chỗ. Vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, biết được thân phận thật của Sở Ấu Cơ từ miệng của Thanh Dương Cảnh và Tấn Vân Tĩnh, lại hóa đá lần 2. Lúc biên tập lấy lại được tinh thần, lễ cưới đã tiến hành đến phân đoạn cuối cùng -------- Sở Ấu Cơ và Cung Thanh Hạ cùng người nhà hai bên mặc lễ phục của Tề Quốc chụp ảnh chung. Chỉ những lễ phục này thôi đã tiêu tốn mấy vạn rồi phải không? Biên tập há to miệng, thật là người có tiền a....... "Được, giữ nguyên tư thế như vậy, đừng chớp mắt, tôi đếm 1, 2, 3, chụp ảnh." "Vèo!" Thợ chụp ảnh vừa buông máy ảnh xuống, chợt thấy một điểm hàn quang bay thẳng về phía Cung Thanh Hạ, động tác không khỏi cứng đờ. Lúc điểm hàn quang này bay gần đến ấn đường trên mặt Cung Thanh Hạ, Sở Ấu Cơ đưa tay bắt lấy ám khí, định thần nhìn lại, Mai Hoa Tiêu?! Sợ là mình hoa mắt, nhìn lại, không sai, đích thật là Mai Hoa Tiêu năm đó sư tỷ Huyền Tuyết dùng. Cảm xúc dâng trào, Sở Ấu Cơ ngẩng đầu hô lớn, "Sư tỷ." Lời còn chưa dứt, một bóng người thon dài mặc hắc y xuất hiện trước tầm mắt mọi người. Cung Thanh Hạ kích động hô hoán, "Thư kí Cổ!" Khăn gấm buộc trán màu đen, giữa ấn đường thêu một đóa hoa tuyết trắng nõn, giữa áo choàng thêu 3 đóa hoa tuyết, sau lưng là một trường kiếm....... Vành mắt Chu Tiểu Kiều ươn ướt, "Huyền Tuyết!" Là cô, tôi biết là cô, nhất định là cô....... Cô gái mặc hắc y chậm rãi cười nói, "Chụp ảnh như vậy nào có thể thiếu mặt tôi?" Đây là tình huống gì? Biên tập hóa đá lần 3. Toàn Chương Hoàn _________________________________ Tác giả có lời muốn nói: cô gái mặc hắc y rốt cuộc là ai? Tạm gác suy nghĩ sâu sắc của độc giả lại. (*^﹏^*) 【 Hì hì,kết cục cuối cùng có người nào nghĩ đến mị không? 】 ( Mọi người: Tiểu Bình Quả là tác giả đại ác, đánh bay!) (Tiểu Bình Quả: Các ngươi không cảm thấy mị đáng yêu sao? (ˇ^ˇ)) 【 Cuối cùng muốn nói: Tác phẩm này không có phiên ngoại 】 Lời của Edit: Cuối cùng cũng hoàn thành bộ truyện, cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ bộ truyện suốt thời gian qua, đó cũng là động lực giúp mình cố gắng đi đến hết chặng đường này, mặc dù thời gian hoàn thành vượt quá dự tính ban đầu của mình rất nhiều (mình chỉ nghĩ là tầm 3 tháng sẽ hoàn thành tác phẩm thôi, nào ngờ phải mất 4 tháng T__T) nhưng dù sao mình cũng cố gắng hết sức rồi, nên mong mọi người thông cảm ^^, hiện tại thì mình muốn nghỉ ngơi 1 thời gian rồi mới bắt đầu beta lại bộ truyện, vì vậy có thể có một số chỗ sai sót chính tả hoặc hơi lộn xộn ngữ pháp, vậy mong mọi người thông cảm, nếu bạn nào có thiện chí thì comment giúp mình vào chỗ mình chưa đúng hoặc ngữ pháp không xuôi để mình sửa lại, chân thành cảm ơn mọi người Hải Phòng ngày 17/01/2019 Tớ Tên Kun
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]