Lâm Dịch Huyên cũng không khuyên Diêu Nhữ Ninh.
Chỉ khẽ ôm lưng nàng, một tay khác vuốt ve mái tóc Diêu Nhữ Ninh, mãi đến khi tiếng khóc nàng nhỏ dần, hai vai ngừng rung động, mới buông thân thể nàng ra, ôn nhu lau đi nước mắt cho nàng.
Đó không phải là khuôn mặt quá xinh đẹp, ngũ quan cũng không tính là quá tinh xảo, khuôn mặt cũng không nhỏ nhắn theo tỷ lệ vàng hiện tại, mà là khuôn mặt trái xoan cổ điển, miệng nhỏ, làn da trắng sữa khỏe mạnh, được chăm sóc vô cùng tốt, vẫn chưa nhìn thấy vết chân chim nơi khóe mắt Diêu Nhữ Ninh, càng nhìn lại càng mê đắm, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt hạnh rất có thần, nhìn càng lâu lại càng như chìm đắm, không thể nào thoát ra được.
Diêu Nhữ Ninh chưa bao giờ bị Lâm Dịch Huyên nhìn kỹ như vậy, ánh mắt Diêu Nhữ Ninh như con nai vàng ngơ ngác, chỉ có thể trơ mắt nhìn, hai khuôn mặt gần trong gang tấc, cơ hồ nghẹt thở.
Lâm Dịch Huyên nhìn vẻ mặt căng thẳng của Diêu Nhữ Ninh, cười đầy thâm ý, cũng không nói gì, tay phải đặt lên mặt Diêu Nhữ Ninh, lướt qua lỗ tai, vuốt ve mái tóc của nàng, tay trái thì nhẹ nhàng nâng cằm Diêu Nhữ Ninh lên, nhìn ngắm ôn nhu, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Diêu Nhữ Ninh.
Nụ hôn này, chính là khát vọng cả đời của Diêu Nhữ Ninh, khoảnh khắc bờ môi chạm đến, Diêu Nhữ Ninh hoàn toàn choáng váng, môi Lâm Dịch Huyên chạm vào môi nàng, liền có một dòng điện tê tê truyền khắp toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-dang-viet-chu/1364118/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.