Trời dần về chiều, mặt trời cũng lắp ló sau những hàng cây, ánh sáng cũng lu mờ dần, bây giờ trong toà lâu đãi chỉ còn tiếng bước chân như có như không của một vài người chơi, còn những chủ nhân của tòa lâu đài đã biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc này dưới tầng trệt của toà lâu đài, trên hành lang tăm tối hai bóng người đứng sát vào nhau giống như đang thì thầm gì đó với nhau, bỗng một luồn ánh sáng chiếu lên, lấy hai người làm trung tâm mà sáng rực một mảnh hành lang.
Hai người đi đâu ánh sáng rọi đến đó, một người trong đó chăm chú nhìn những bức tượng làm bằng đường, người còn lại thì nhìn chằm chằm người đang nhìn bức tượng, hai người rất ăn ý mà im lặng nhìn cho đến khi bọn họ thấy được chỗ thiếu một bức tượng.
“Thiếu rồi, nơi này cách cửa không xa.” Mạnh Luân nhìn xung quanh thấy đối diện tầm nhìn có một khoảng trống không để bất cứ thứ gì cả, sau đó anh nhìn thử xuống chân nhưng cũng không thấy cái gì: “Mảnh vỡ không còn nữa.”
Trần Phong thản nhiên như biết trước điều này: “Hiển nhiên là vậy rồi, bởi vì chúng sẽ có một bức tượng mới, không cần thứ đã vỡ nát này.”
“Anh nói phải.” Nghe vậy Mạnh Luân gật gù.
“Cậu thật sự không quan tâm à.” Trần Phong nhướn mày hỏi.
“Ai biết được.” Mạnh Luân nhún vai tỏ vẻ.
Mạnh Luân không phải người tốt gì cho cam, trừ khi trước mắt có thể cứu anh sẽ cứu, còn lại nếu nó gây nguy hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-than-khong-muon-choi-nua/3359884/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.