Cốc, cốc, cốc, cốc.
Tiếng cửa bất giác vang lên khiến hai người trên giường mơ màng tỉnh dậy.
“Cửa à.” Mạnh Luân lim dim hỏi.
Trần Phong vòng tay ôm chặt anh hơn khàn khàn nói: “Đừng để ý, ngủ thêm đi.”
Nghe Trần Phong nói vậy Mạnh Luân cũng không lại để ý tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Trần Phong cũng nhắm mắt lại không chút để ý mà tiếp tục ngủ, tiếng gõ từng cái từng cái càng mạnh bạo hơn giống như ngưới bên ngoài hoan toàn mất đi kiên nhẫn mà đập mạnh cửa.
Thùng, thùng, thùng, thùng, mỗi lần bốn tiếng gõ, cứ cách năm giây sẽ đập bốn lần.
Mỗi tiếng đập giống như muốn phá huỷ cánh cửa, nhưng mỗi lần cánh cửa đều rất kiên cố mà không bị hư hao gì, chỉ có âm thanh càng ngày càng lớn càng khó nghe, càng dồn dập.
Trần Phong thấy vậy đành từ bỏ tiếng đập cửa thật sự quá ồn ào, không thể nào tiếp tục ngủ nữa chỉ đành mở mắt ra nhìn chằm chằm cánh cửa, hai bàn tay che lại hai lỗ tai của Mạnh Luân, nhất quyết không để âm thanh khó nghe này làm anh tỉnh giấc.
“Bữa trưa đã chuẩn bị sẵn sàng, mời hai vị xuống dùng bữa.”
Tiếng gọi của người hầu khiến Mạnh Luân tỉnh giấc, khẽ cọ đầu vào lòng ngực của người kế bên, đôi mắt nhắm nhem từ từ mở ra.
“Ngủ ngon không.” Trần Phong bật cười hỏi.
“Tàm tạm.” Liếc khuôn mặt đầy ý cười của Trần Phong, Mạnh Luân tránh khỏi vòng tay đang ôm mình, sau đó ngồi dậy dũi người.
“Xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-than-khong-muon-choi-nua/3359694/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.