Hai ngày qua ba người đều có dư phần cơm, để mỗi khi ngồi buồn miệng mà không có gì ăn, nhưng hôm nay cơm đã phát đủ ba người cũng chỉ còn ba hộp duy nhất.
Sự thiếu thụt trong khẩu phần ăn này khiến cả bọn không vui mà thở ngắn than dài.
"Không ngờ cơm trong đây lại ngon thế." Trần Dương ăn xong muỗng cơm cuối liền đưa lưỡi liếm quanh miệng tỏ vẻ chưa hết thèm.
Túc Nhan gật đầu đồng ý còn bổ xung thêm " Không những ngon mà còn đa dạng."
Mạnh Luân buồn cười nhìn hai người khen lấy khen để cái trò chơi này, anh không nghỉ mình đã bỏ đói Trần Dương đến độ cậu có thể thèm khát như vậy.
"Vậy là cơm anh làm không ngon à." Mạnh Luân giả vờ buồn bã thở dài.
Trần Dương nghe vậy liền liên tục phủ nhận "Không, không, không phải vậy, cơm anh làm là ngon nhất, tuyệt vời nhất, đồ hộp này làm sao sánh được bằng đồ anh làm."
Trần Dương thở dồn dập liên tục ngợi khen, chỉ thiếu điều ôm lấy chân anh mà xin được khoan hồng.
Mạnh Luân thấy vậy liền bật cười vui vẻ, Trần Dương nhìn anh cười liền biết bị chọc ghẹo liền phòng má, khoanh tay đưa lưng về phía anh.
Túc Nhan cũng khẽ cười nhìn Trần Dương đang giận dỗi nhưng khi Mạnh Luân lên tiếng chọc ghẹo liền không nhịn được mà đáp lại rồi tiếp tục giận dỗi.
Ba người vui đùa đến khi bên ngoài đã tối hẳn, Mạnh Luân liền kêu Túc Nhan cùng Trần Dương canh giờ rồi kêu anh dậy, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-than-khong-muon-choi-nua/2697858/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.