Khảo cổ là sự kết hợp giữa lí luận và thực tiễn, lấy thực tiễn làm chủ. Trừ lần "đào mảnh gốm" ra – sau đó bị đày đọa bởi môn Hội họa nửa tháng từ cô Trịnh – cuối cùng đám sinh viên lớp Khảo cổ cũng chào đón lần thực tiễn đầu tiên từ khi bước chân vào ngành Khảo cổ: Tham quan Bảo tàng Văn hóa huyện.
Nghe ra cũng chẳng có gì thú vị, nhưng cũng không ngăn được hiệu ứng "đi lính nửa năm, lợn mẹ cũng hóa Điêu Thuyền", lớp Khảo cổ vẫn vô cùng hồ hởi, chủ yếu là việc "không cần lên lớp" đem đến một tâm lí khoan khoái nồng đậm. Đằng ấy nói xem, có đáng không?
Không sướng thì trốn tiết là được, đại học có ai chưa từng trốn tiết? Chưa từng trốn tiết thì là thánh nhân. Không sai, đằng ấy có thể trốn tiết, nhưng điều kiện tiên quyết là, đằng ấy có thể đảm đương được tiết sau, thậm chí giáo viên sẽ gọi điện thoại đến hỏi đằng ấy, "Này em, tại sao tiết trước (hoặc tiết hôm nay) em không đến lớp? Bị bệnh sao? Được, quy định cũ, mang giấy khám bệnh đến. Không có? Được lắm, ghi vào thành tích kiểm tra thường ngày. Giả bệnh, cô Ngô Tịnh phụ trách phòng y tế xinh đẹp như hoa sẽ sờ sờ đầu đằng ấy, không sốt, đo nhiệt độ cơ thể đằng ấy, bình thường, một chân đạp thẳng cẳng đằng ấy khỏi phòng y tế. Đương nhiên, đằng ấy hừ hừ ha ha nói đau đầu cũng có thể chứ, khoa học hiện đại tiến bộ hơn nhiều nhưng cũng không có cách nào đoán được đằng ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-sa-nhiem/2695379/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.