Nước mắt có rơi nhiều thế nào cũng có lúc ngừng lại, thương tâm cũng như thế. Ánh mắt của những người qua đường nhìn Chu Tú Mẫn kì quái, có mấy người còn tốt bụng tới hỏi "cháu không sao chứ?" Cuối cùng Chu Tú Mẫn phát giác bản thân mất khống chế làm ra chuyện mất mặt, hoảng loạn bỏ đi, vội vã hòa vào dòng người không có đích đến, cảm giác như đứa trẻ mồ côi bị cả thế giới bỏ rơi, nhưng lại không đúng, thế giới không bỏ rơi cô ấy, là cô ấy tự xa rời thế giới. Chu Tú Mẫn biết, chỉ cần cô ấy gọi, Chu Sa sẽ lập tức xuất hiện trước mặt bản thân, dịu dàng an ủi cô ấy, giống như người sai là Chu Sa, còn người chịu uất ức là cô ấy. Trước giờ Chu Sa luôn là người tình cảm dịu dàng ân cần, nhưng người Chu Tú Mẫn không muốn gặp nhất, lại là cô. Huống hồ những lời văn nghệ đạo đức giả không phù hợp với cảm xúc hiện tại. Chu Tú Mẫn nên cảm thấy bi thương đau đớn, hận không thể nhảy lầu tự vẫn, nhưng cô ấy không hề. Ngược lại Chu Tú Mẫn thả lỏng, im lặng, hoang mang, lại thở phào một cái giống như bản thân được giải thoát khỏi "nhục mạ" mà hai bên mang đến. Loại "nhục mạ" này đương nhiên không phải theo nghĩa đen, mà là áp lực bản thân phải chịu, áp lực từ người nhà, áp lực từ bản thân. Nhưng để giữ thể diện, để tỏ ra bản thân là người bị hại, không thể không diễn dáng vẻ bi thương trầm ngâm. Cho nên Chu Tú Mẫn càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-sa-nhiem/2694668/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.