Trưởng thôn chỉ ở lại một tối rồi vội vội vàng vàng trở về, sợ chạy lung tung làm người nhà lo lắng. Chu Tú Mẫn và Chu Sa đi tiễn. Đứng trong bến xe người qua người lại, âm thanh từ loa phát thanh cùng những âm thanh hỗn loạn ở đó quện lại, nói chuyện phải lớn tiếng nếu không sẽ không nghe thấy. Khó khăn lắm trưởng thôn mới đến, chớp mắt một cái đã rời đi, Chu Sa rất không nỡ, nhìn trưởng thôn nhưng không nói gì, chỉ là vành mắt đã đỏ ửng như thể muốn khóc, khiến trưởng thôn nhìn cũng khó chịu. Nhưng người đàn ông thật thà nghiêm túc này cũng không biết biểu đạt yêu thương, chỉ đành nói, "Ôi, có thời gian thì về, mọi người đợi cháu."
Đợi đến khi trưởng thôn lên xe, ra khỏi bến xe, bị ánh mặt trời chói lọi chiếu lên, những hạt trân châu từ mắt Chu Sa đã ào ạt bạt mạng rơi xuống, khiến Chu Tú Mẫn sửng sốt tới hoảng loạn. Trước giờ bản thân luôn là người được dỗ dành, rất ít khi dỗ người, tay chân vô thức không biết làm sao, đại não hỗn loạn một lúc mới vội vàng móc ra một tờ giấy cho Chu Sa lau nước mắt, miệng ấp a ấp úng nói ra mấy lời bản thân cho là lời an ủi: "Đừng... đừng khóc mà, cũng không phải không gặp nữa, đợi đến kì nghỉ mình cùng cậu về nhé. Đến lúc đó cậu còn có thể chuyển gạch giúp sửa đường, chuyện này không phải tốt lắm sao, sao lại khóc rồi? Đừng khóc mà."
Chu Sa miết lấy tờ giấy, bàn tay loạn xạ lau nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-sa-nhiem/2694666/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.