Nghe thấy giọng Trình Việt Lâm Nguyễn Chỉ Âm giật thốt, sau khi hoàn hồn mới kéo đối phương về phòng sách.
Đóng cửa phòng sách, cô ngẩng đẩu đối mặt với ánh nhìn trực tiếp của người đàn ông. .
Cô thầm hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:''Tôi sẽ nói với anh, nhưng anh có thể đừng tức giận được không?''
Cô không chắc thái độ của Trình Việt Lâm dành cho Trình Lãng, nhưng lúc chiều đi gặp Trình Lãng, bảo mẫu của Phương gia gần như coi Trình Lãng là một gánh nặng ngay cả quần áo đồ đạc đều đã thu dọn xong hết.
Kêu Nguyễn Chỉ Âm để một cậu bé sáu tuổi ở khách sạn một mình, cô thật sự không làm được.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Trình Việt Lâm mấp máy môi mỏng, lông mày hơi nhướng lên: "Sao hả, chột dạ à?Lẽ nào đứa bé kia thật sự có quan hệ với em?''
Theo anh biết, họ hàng trong Nguyễn gia cũng không có đứa bé nào lớn như vậy, Mà bên nhà ngoại cô cũng chỉ có một người cậu làm nhân viên ngoại giao lại không sống trong nước.
" Không phải. " Nguyễn Chỉ Âm lắc đầu thở dài " Nó không có quan hệ với tôi, nhưng lại có quan hệ ....với anh.''
" Liên quan tôi?'' Trình Việt Lâm nghe vậy, cười nhạt thành tiếng, giọng điệu cẩu thả nói thẳng " Vậy em có thể trả nó về chỗ cũ.''
"Tôi ấy à, càng không thể có con riêng.''
Đối mặt với lời thề son sắt của anh, Nguyễn Chỉ Âm lại nghĩ tới những lần ám chỉ của Triệu Băng, lông mày cô khẽ nhúc nhích :''Ồ, Sao anh có thể chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-re-cua-toi-bo-tron-roi/921855/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.