"Dỗ nó hả?''
Không phải chỉ là hai con mèo nhà hàng xóm náo loạn chút thôi mà, sao anh lại quan tâm dữ vậy?
Nguyễn Chỉ Âm thấy hơi quái quái, ngừng lại một lát, vẫn là hỏi tiếp:'' Vậy phải dỗ như thế nào?''
"Dỗ như thế nào?'' Trình Việt Lâm nghiêng mặt nhìn cô, trong đôi mắt sâu hút không rõ đang nghĩ gì, nhếch miệng lên tiếng :'' Hay là em tự suy nghĩ kỹ đi.''
Đối diện với tầm mắt của anh, Nguyễn Chỉ Âm lặng lẽ suy nghĩ rốt cục cũng ngẫm ra được gì đó.
Chẳng lẽ anh đang nói chính bản thân anh??
Nhưng mà ..... Anh đang không vui chuyện gì chứ?
Trình Việt Lâm dời tầm mắt không nói gì nữa, tâm trạng vẫn còn rất tệ.
Nguyễn Chỉ Âm nhìn chằm chằm vào người đàn ông quái lạ, sau một hồi trầm ngâm, cô thở dài lên tiếng :''Trình Việt Lâm''.
Ánh mắt hờ hững của anh nhìn lại.
Nguyễn Chỉ Âm đến bên cạnh anh ngồi xuống.
Hai người nhìn nhau mấy giây, cô thử vươn tay ra, trong lúc người đàn ông đang ngây người — bèn nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Anh không thích xịt nước hoa, nên trên người cũng chỉ có mùi hương tươi mát rất dễ chịu của sửa tắm.
Cô vùi đầu trong ngực người đàn ông, tư thế này không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh nhưng Nguyễn Chỉ Âm lại có thể nhận ra dáng vẻ cứng đờ của anh.
Cô bật cười, tiếp đó dịu dàng nói:''Như này cũng xem là đang dỗ anh nhỉ, vậy anh còn tức giận nữa không?''
Sau khi lấy lại phản ứng, người đàn ông vẫn rất bình tĩnh, rũ mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-re-cua-toi-bo-tron-roi/921854/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.