Ba tôi lái xe chở tôi về nhà, suốt cả chặng đường ông chẳng nói với tôi một lời. Có lẽ ông hiểu ngày hôm nay đã diễn ra một cách tồi tệ với tôi như thế nào. 
Tôi như cái xác không hồn dựa vào ghế xe oto, mặt hướng về phía cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Trời bắt đầu đổ mưa, mưa giống như thấu hiểu lòng tôi lúc này vậy . Nước mắt tôi lại lặng lẽ chảy xuống một lần nữa, chưa đủ sao? Tôi nghĩ mình đã đủ kiệt sức rồi chứ. 
Mưa phùn hắt vào cửa kính xe oto khiến khung cảnh bên ngoài mờ ảo dần, tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy dòng người qua lại tấp nập, nó càng khiến tôi trở nên cô độc và trống trải hơn bao giờ hết ... 
Mưa càng lúc càng nặng hạt, dần dần tôi không còn nhìn thấy khung cảnh bên ngoài nữa rồi, thứ tôi thấy bây giờ chỉ là gương mặt tiều tụy của mình in trên cửa kính kèm theo những giọt nước mắt lã chã rơi xuống. Tôi tự nhủ nói với lòng mình chỉ khóc nốt hôm nay thôi... 
Về tới nhà, tôi nặng nề cất từng bước chân rã rời về phòng mình. Vừa mới mở cửa, khung ảnh trên bàn đập vào mắt tôi mệt mỏi khụy xuống nền nhà rồi ôm mặt bật khóc như mưa. 
Khi chia xa... tôi nhớ chú nhất... 
Những lúc đau đớn nhất, chúng ta thường nghĩ lại giai đoạn hạnh phúc nhất. Ký ức giữa chúng tôi cứ như lũ ùa về trong tâm trí tôi. Tôi cứ thế gào lên mà khóc một mình... Hết những kỷ niệm này tới kỷ niệm khác đều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-len-giuong-nao/184199/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.