Tôi giật mình, tim đập thình thịch.
Anh tới tìm tôi?
Phải rồi, tôi tắt điện thoại từ lúc trưa, cắt đứt mọi liên lạc với anh. Có lẽ anh lo lắng nên đến tìm tôi...
Thế nhưng mà, cuộc đối thoại lúc nãy giữa tôi và mẹ anh lại hiện lên như thước phim quay chậm trong đầu tôi, nhất thời tôi nổi giận hét lên.
"Anh đi về đi! "
Nói xong được câu đó tôi cũng bật khóc như mưa. Tại sao tôi lại giận dỗi với anh? Rõ ràng anh chẳng có lỗi gì...
Không biết anh đã biết chuyện đã xảy ra hay chưa? Nhưng nếu biết được thì sao chứ? Anh cũng chẳng thể làm gì cho tôi, Kỳ Hân bỏ thuốc anh như vậy anh còn chưa đuổi việc được cô ta, anh có thể làm gì chứ?
Nghĩ vậy, tôi lại thấy thật nực cười...
"Mở cửa cho anh, anh muốn nói chuyện với em. "
"Chúng ta không có chuyện gì để nói cả, anh đi về đi. Hết rồi! "
"Anh xin lỗi, anh biết chuyện rồi. Anh thực sự xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được em. Anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. "
RẦM!
Tiếng động đinh tai nhức óc ngoài cửa truyền tới tai tôi, hình như anh đang đập cửa?
Loading...
RẦM!
Tiếng động vô cùng lớn, điều đó khiến tôi hoảng sợ tột độ, tôi sợ tay anh sẽ bị trầy mất... Hình như anh đang làm hại bản thân mình...
RẦM!
Tiếng động càng lúc càng lớn. Tôi không thể kiên nhẫn được nữa, vội vàng đứng dậy mở cửa...
Tim tôi như ngừng đập...
Trước mặt tôi là anh, gương mặt vẫn đẹp như vậy nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-len-giuong-nao/1506501/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.