- Trầm Thần. Nhớ kĩ tên tôi. 
Trầm Thần liếc cô một cái rồi trở xuống. Cô im lặng đi theo anh ta mà trong lòng bao nhiêu câu hỏi. Rốt cuộc... anh là ai? Từ khi tỉnh giậy tới giờ cô chẳng thể nhớ được thứ gì. Còn chẳng biết sao mình lại ở đây... 
Sau khi dùng bữa dưới sự quan sát của Trầm Thần xong, cô đứng dậy định đi ra ngoài thì hai tên áo đen đứng ở cửa chặn lại. 
- Tôi chưa cho cô đi.... 
Lúc này, đã quá giới hạn chịu đựng của mình. Cô lập tức quay lại nhìn chằm vào Trầm Thần. 
- Rốt cuộc anh là thế nào mà cứ muốn giam giữ tôi? Tôi cũng có quyền tự do! 
"Rầm" Trầm Thần đập mạnh tay xuống bàn ăn đứng phắt dậy. Anh ta đi tới chỗ cô, gương mặt giận giữ túm lấy tay cô bóp chặt. 
- Kể từ khi tôi bắt cô... thì cô chẳng còn tự do nào cả? Cô muốn biết mối quan hệ giữa chúng ta? Được thôi! Tôi hiện đang là chồng của cô... cô nghĩ sao? 
- Không... phải... sao tôi không nhớ gì?. 
Cổ tay của cô bị Trầm Thần bóp chặt đến đau đớn. Tại sao lại như vậy? Thực ra đã từng xảy ra chuyện gì... anh ta đang nói dối. Nghe vậy, Trầm Thần cười nhạt. 
- Tuy mất trí nhớ nhưng cô vẫn còn biết suy nghĩ đấy... 
- Anh... 
- Đem nhốt cô ta lên phòng. 
Lúc này Trầm Thần mới buông tay cô ra. Hai tên áo đen nhận được lệnh túm lấy cô trở về phòng... Trầm Thần nhìn thấy cô vùng vẫy kịch liệt thì trong lòng lại nổi lên cảm giác gì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-ket-hon/200060/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.