Và rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới, Hứa Dịch - cậu con rể của Hoắc gia cuối cùng cũng đã về đến Hoắc gia dưới sự “mong ngóng” từ cha mẹ vợ và hai em của vợ.
Lần đầu nhìn thấy Hứa Dịch thì Hoắc Ninh Tường xem anh như cha chú trong nhà, bây giờ gặp lại liền biến thành anh rể cướp mất chị gái, nên cậu nhóc không hề chào mừng anh một chút nào. Trái lại còn bày ra dáng vẻ vô cùng “thù địch”, hai mắt cứ liếc ngang liếc dọc, thiếu điều là rơi ra ngoài.
Còn Hoắc Ninh Tích hòa nhã hơn nhiều, nói chung thì trong Hoắc gia thì đứa bé này là dễ tính nhất, con bé tập hợp tất cả những cái gọi là dịu dàng và hiền thục nhất của Vương Ngữ Ninh ở đây. Cho nên phẩm hạnh cũng đoan trang, cử chỉ thanh tao, nói chuyện nhỏ nhẹ, ra đường chẳng ai nói Hoắc Ninh Tích là con của Vương Ngữ Ninh cả, họ vẫn nghĩ Hoắc Ninh Tích là con của Đào Linh Nhi, vì hai người này giống nhau hơn.
Nguyệt Y lúc trước là ở cương vị bạn bè đồng trang lứa nên nói chuyện cũng xem như là gần gũi, bây giờ bối vị đã khác rồi nên cũng rụt rè hơn một chút, cô bé bước đến chỗ của Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ, đưa cho hai người họ mỗi người một chiếc khăn choàng, nhỏ giọng nói:
- Ông ngoại, bà ngoại… Cái này, con tặng hai người.
Vương Ngữ Ninh bật cười thành tiếng, còn Hoắc Dạ chỉ đưa tay xoa đầu cô bé rồi cảm ơn, thật sự trước kia họ chỉ tính là nói đùa mà thôi. Ai mà có ngờ lời nói đùa năm nào bây giờ lại biến thành sự thật chứ, Hứa Dịch - người bạn cũ của Vương Ngữ Ninh bây giờ lại thành con rể của bà ấy, ôi trời, cười chết mất thôi.
- Cái này là con tự đan sao Y Y?
- Dạ, là Y Y tự đan đó ạ.
- Y Y giỏi quá, chẳng giống mẹ con chút nào.
Tự nhiên Hoắc Ninh Tuyết đứng một bên cũng trúng đạn, gương mặt nhỏ của cô cũng đỏ lên, tuy rằng Hoắc Ninh Tuyết không quá khéo tay nhưng cũng dùng được chứ bộ.
Nhận quà từ cháu gái xong Vương Ngữ Ninh cũng để Hoắc Ninh Tường và Hoắc Ninh Tích đưa Nguyệt Y lên phòng chơi.
Còn họ lại đưa mắt nhìn vào cặp vợ chồng mới cưới là Hoắc Ninh Tuyết và Hứa Dịch. Trước kia tuy là từng đề cập qua với Vương Ngữ Ninh rồi, cũng đã xem như quen miệng gọi mẹ và cha rồi, nhưng đứng trực diện như vậy thì anh vẫn thấy có chút kì quái lắm.
- Cha, mẹ.
Vương Ngữ Ninh hoàn toàn không nhịn được cười, bà ấy hoàn toàn cười đến mức mất kiểm soát, còn Hoắc Ninh Tuyết cũng phải mím môi nhịn cười. Riêng Hoắc Dạ thì chỉ nhìn anh, rồi lại nói:
- Không hối hận chứ?
- Không hối hận.
- Vậy định sẽ ở Đế Đô mãi sao? Hứa thị ở Nhâm Thành cơ mà?
Hứa Dịch cũng chỉ cười rồi lắc đầu, anh vẫn chưa nói chuyện dự định của mình cho Hoắc Ninh Tuyết biết. Anh muốn một chút nữa đưa cô ra ngoài rồi sẽ nói với cô sau, Hoắc Dạ nhìn anh, họ biết Hứa Dịch cũng đã nhiều năm, nhân cách của anh cũng tốt, tuy đã qua một lần đò nhưng vẫn là chỗ dựa đáng tin cậy cho con gái của họ.
Hơn nữa Vương Ngữ Ninh cũng đã rào trước với ông ấy rồi, Hoắc Dạ cũng không muốn làm khó con rể, nói sao thì đăng ký kết hôn cũng đã đăng ký rồi. Trên pháp luật hai người họ đã là vợ chồng, trước mắt chỉ còn thiếu hôn lễ mà thôi, còn về chuyện Hứa Dịch có muốn tiếp quan Hứa thị hay không thì Hoắc Dạ không dám nói chắc.
- Nếu như không có ý với Hứa thị. Thì có thể suy nghĩ đến Hoắc thị.
Nghe Hoắc Dạ nói mà Hoắc Ninh Tuyết và Vương Ngữ Ninh ngạc nhiên, đến Hứa Dịch cũng khá bất ngờ. Tuy nhiên thì hai mẹ con cũng chỉ nhìn nhau rồi cười, nói vậy là có nghĩ cha đã chấp nhận Hứa Dịch là người một nhà rồi, xem như cũng an lòng.
Với cả từ lâu Hoắc Ninh Tuyết cũng nhìn ra, Hoắc Ninh Tường không thích công việc của Hoắc thị, trong nhà thì chắc chỉ có cô là thích công việc của cha thôi. Cho nên bây giờ cha đang tìm đường lui cho con gái, đó chính là mang con rể vào công ty, cha à… Cha cũng thâm lắm đó.
- Con sẽ suy nghĩ.
- Được rồi, giờ thì hai đứa đi đâu thì đi đi.
Hoắc Ninh Tuyết mơ to hai mắt ngơ ngác, ủa cô mới về nhà còn chưa kịp về phòng nghỉ ngơi mà đi đâu được?
Còn chưa để Hoắc Ninh Tuyết mở miệng hỏi thì Hứa Dịch đã nắm lấy tay cô rồi cúi đầu xin phép rời đi trong sự ngơ ngác của cô vợ nhỏ.
Lúc này Vương Ngữ Ninh mới nhìn theo bóng dáng của hai người họ, nói:
- Anh thấy sao?
- Khá tốt, ít nhất Hứa Dịch tốt hơn thằng nhãi Thang Thang gì đó. Cũng may là có Yên Cảnh mật báo trước, chứ để Tuyết Tuyết yêu đương với tên nhãi kia chắc anh sẽ đến Đế Đô đánh chết tên nhãi đó mất.
Vương Ngữ Ninh nhíu mày nhìn chồng mình, nói:
- Đã là ông ngoại người ta rồi, còn hung hăng như vậy, đúng là không nên thân gì cả. Đánh chết người sẽ vào tù đó. Thay vào đó thì chỉ cần đánh vào Thang thị là được rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]