Chương trước
Chương sau
Và rồi thì mùa xuân cũng đã đến, bây giờ gia đình nhỏ của Hoắc Ninh Tuyết và Hứa Dịch cũng đã chuẩn bị cho ngày khởi hành để quay về Nhâm thành đón năm mới. Vốn dĩ họ định sẽ quay về vào hai ngày nữa cơ, vì cô muốn ở lại Đế Đô “ân ái” với chồng của mình nhiều hơn. Nhưng sau đó thì Hoắc Ninh Tuyết lại nhận được lời nhắn từ mẹ, bà ấy muốn cô quay về sớm, nên họ phải xuất phát ngày hôm nay.

Trên đường về thì Hoắc Ninh Tuyết vẫn rất không vui, vốn dĩ hai người còn có thể đưa Nguyệt Y đi chơi thêm hai ngày rồi mới về cơ mà, bây giờ thì hay rồi, hoàn toàn không có cơ hội để đi chơi riêng luôn rồi. Nhìn dáng vẻ của Hoắc Ninh Tuyết thì Hứa Dịch cũng chỉ bật cười, anh nắm lấy tay của cô, sau đó nói:

- Đợi khi đưa Y Y về nhà thì anh đưa em đi chơi.

- Chú biết chỗ nào chơi vui ở Nhâm thành à?

- Em muốn chơi cái gì?

Hoắc Ninh Tuyết nhìn anh rồi lại cười nham hiểm, cô không cần nói thì anh cũng biết rồi, trong cái đầu nhỏ của cô bây giờ chỉ có một chuyện quan trọng thôi, đó chính là nhanh chóng sinh em bé, tuy nhiên anh vẫn còn đang có vài phân vân lo lắng. Mặc dù anh cũng rất muốn Hoắc Ninh Tuyết sinh em bé, nhưng hiện tại cô vẫn còn đi học, nếu như mang thai sinh con bây giờ thì sẽ chậm trễ việc học của cô, hơn nữa sau đó còn phải chăm con, thời gian sẽ không có nhiều cho việc học tập, nên anh đang có vài suy nghĩ cho dự định tương lai.

Thứ nhất, anh sẽ quay về Nhâm thành tiếp quản Hứa thị của cha, đương nhiên với chức vụ cao, thu nhập nhiều thì cũng sẽ cho vợ con một cuộc sống đủ đầy hơn.

Thứ hai, chính là thuê bảo mẫu cho em bé và vẫn để Ninh Tuyết tiếp tục việc học nếu cô muốn.

Nhưng nói thế nào đi nữa thì anh vẫn phải tìm cơ hội nói chuyện lại với cô đã, nhất định anh sẽ nói với cô, vì anh biết nếu mình không nói mà tự quyết thì Hoắc Ninh Tuyết sẽ không vui. Vợ chồng là một thể, có gì cũng phải chia sẻ với nhau, anh cảm thấy điều này rất đúng, lần hôn nhân trước anh đã sai lầm rồi, anh không muốn để cuộc hôn nhân này lại là một sai lầm nữa, hơn nữa… Ninh Tuyết là cô gái tốt, cho dù có đốt đuốc đi tìm cũng khó mà tìm được, anh sẽ không để vụt mất đâu.

- Có, đợi khi chào cha mẹ xong anh sẽ đưa em đi.

- Thật sao? Nhưng sao chú lại biết chỗ “vui” đó vậy?



- Đó là bí mật, tới đó em sẽ biết.

Hoắc Ninh Tuyết liền bĩu môi, xem ra chồng của cô cũng không đơn thuần là một trực nam đâu nhỉ, anh cũng là cáo già đó chứ. Xem ra, hai người cũng là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, chẳng ai hơn ai đâu.

[…]

Chạy xe một lúc thì một nhà ba người cũng đã đến được Nhâm Thành, cảnh quan quen thuộc, thời cũng ấm áp hơn Đế Đô khiến cho Hoắc Ninh Tuyết thấy thoải mái hơn một chút, còn Nguyệt Y thì cũng rất tò mò nhìn ngắm đường sá xung quanh, nói sao thì còn bé cũng lâu rồi không đến đây mà.

- Mẹ ơi, chút nữa con sẽ ở nhà của mẹ ạ?

- Là nhà của chúng ta. Con có nhớ Ninh Tường và Ninh Tích không?

- Dạ nhớ, nhưng bây giờ con phải gọi là cậu và dì đúng không ạ?

Hoắc Ninh Tuyết liền mỉm cười gật đầu, gương mặt của cô cũng rất tự hào, nhìn mà xem đi, con gái nhà ai mà thông minh quá vậy trời, đúng là đáng yêu chết đi được mà. Đột nhiên bây giờ Hoắc Ninh Tuyết lại muốn chiêm ngưỡng vẻ mặt của cha mẹ quá đi, được một cô bé bằng tuổi với con của mình gọi bằng “ông bà ngoại”, nghĩ tới thôi là cô đã thấy buồn cười rồi.

À đâu, còn có một người bằng tuổi gọi bằng “mẹ” nữa nè.

Hứa Dịch thấy cô đang nhìn mình bằng cặp mắt vô cùng muốn cười lớn, khỏi nói cũng biết cái đầu nhỏ đó đang nghĩ gì, anh đưa tay véo nhẹ lên mũi của cô, nói:

- Lại bắt đầu nghĩ viễn cảnh gì nữa rồi?



- Chú à, chú sắp sửa gặp cha mẹ em rồi. Chú có lo lắng không? Chú có sợ cha em sẽ đánh gãy chân chú không?

Hứa Dịch lắc đầu, cái lắc đầu chắc nịch của anh làm cho Hoắc Ninh Tuyết có chút hụt hẫng, ủa gì kì vậy? Ít nhất cũng phải giả vờ sợ hãi một chút cho nó đúng tâm lý chứ? Đâu mà tỉnh queo vậy trời?

Không vui gì hết, chán phèo!

Nhìn vợ nhỏ giận dỗi quay mặt sang hướng khác, Hứa Dịch liền bật cười, nói:

- Thật ra trước khi đăng ký kết hôn anh đã nói chuyện với mẹ rồi. Chắc hẳn mẹ cũng nói với cha rồi, nên anh không quá lo lắng. Vì nếu như thật sự có chuyện thì cha đã nhảy cẫng đến Đế Đô để xé xác anh rồi.

- Gì chứ? Chú nói với mẹ rồi cơ á? Khi nào? Sao em không biết?

- Sau đêm “đó”.

Nói đến đây thì Hoắc Ninh Tuyết biết rồi, gương mặt của cô cũng chỉ hơi đỏ lên một chút, nhưng cũng may là Hứa Dịch đã nói rồi, chứ nếu như anh chưa nói thì chắc sẽ có chuyện thật đó. Mẫu hậu đại nhân bình thường rất dễ nói chuyện, cũng rất dễ thương, nhưng mà đừng nhìn như thế rồi tưởng dễ ăn hiếp… Cô từng nghe bác cả gái nói rằng trước kia ở trường mẹ từng ra tay đánh người, đánh tới mức bác cả gọi cha lên trường luôn mà.

Nhưng một người đổi trắng, một người thay đen, cuối cùng thì mẹ lại “trong sạch”, còn được khen thưởng nữa… Cô thật sự nể lắm đó.

Từ đó về sau cô chưa từng thấy ai dám ức hiếp mẹ.

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.