"Tôi không phải người đó của anh! Thả tôi ra!" Âu Nguyệt liên tục giãy giụa không yên.
Nhớ đến lời Châu Cảnh Tinh nói năm đó Bách Nguyệt Khuynh bị mảnh kính đâm vào má trái. Bách Họa Niên khụy một chân không do dự bóp cằm Âu Nguyệt nâng lên, bên má trái cô hiện lên một vết sẹo dài từ khóe mắt đến cổ
Trần Nam cũng không tin vào mắt mình, chẳng lẽ đây là...cô chủ nhỏ đã mất tích từ lâu của Bách gia, nhưng mà hình như cô ấy chăng nhớ gì cả, một chút cũng không, cũng phải thôi đã 16 năm trôi qua, năm đó Bách Nguyệt Khuynh mới có 8 tuổi.
Có ngọc bội, bên má trái có vết sẹo, đôi mắt xanh giống hệt Bách Họa Niên, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến khó tin như vậy chỉ có duy nhất một điều cô gái trước mặt chính là Bách Nguyệt Khuynh.
"Tiểu Nguyệt! Anh là anh trai của em Bách Họa Niên đây, anh biết em hận anh..." Bách Họa Niên đau lòng kích động giữa chặt Âu Nguyệt cưỡng ép phải nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói run run, tuy nhiên Âu Nguyệt một chút phản ứng cũng không có.
"Em nhìn xem, chúng ta đều là con lai, có mắt xanh giống nhau, em nhìn đi, em giống hệt anh".
Thế thì cũng quá kỳ lạ rồi, đến cả tên anh trai mình cũng không nhớ, là đang giả vờ hay thật sự quên.
"Tôi nhắc lại một lần nữa".
"Tôi không phải người đó của anh! Tôi cũng không quen mấy người, tránh ra!" Âu Nguyệt đanh giọng muốn vùng ra khỏi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-em-yeu-anh-/3740816/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.