🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng điều hòa phát ra âm thanh ù ù, An Linh cầm điện thoại ngồi trên sofa, trên màn hình hiện số của An Quân Thụy.

Sau một hồi do dự, An Linh quyết định bấm nút gọi, đầu dây bên kia An Quân Thụy vừa hay đến giờ nghĩ trưa nên lập tức nhấc máy.

"Tiểu quỷ nhà em hôm nay lại có lòng gọi cho anh, gọi hỏi thăm người anh trai này còn sống không à" Giọng điệu châm chọc của An Quân Thụy vang lên trong điện thoại.

An Linh ngồi một mình trên sofa, một tay cầm điện thoại gương mặt không dao động vì câu đùa của An Quân Thụy: "Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh"

An Quân Thụy nghe ra được giọng điệu An Linh đang thật sự nghiêm túc nên anh ta nghiêm mặt không trêu chọc cô nữa: "6 giờ chiều chị dâu em tan làm, gặp nhau ở nhà em rồi nói!".

"Vâng"

An Linh cúp điện thoại, từ sáng đến giờ cứ đi đi lại không thấy đau bây giờ ngồi yên tĩnh một chỗ mới thấy bụng đau gần chết.

Đầu năm lớp 6, An Linh có chu kỳ kinh nguyệt lần đầu tiên, đến lớp 10 mới bắt đầu xuất hiện tình trạng bụng đau dữ dội mỗi lần đến kỳ.

Theo lời An Quân Thụy có thể An Linh bị tử cung thể hàn vì cô có vài dấu hiệu như tay chân lạnh, đau bụng vượt mức bình thường mỗi lần đến tháng, chườm ấm bụng thì sẽ đỡ đau nhưng không hết hoàn toàn.

Năm đó ba mẹ An lo lắng đưa An Linh đi bác sĩ từ đông đến tây y, ba An còn cất công liên hệ với vị bác sĩ đông y nổi tiếng giỏi nhất cả nước vào thời điểm đó nhưng tình trạng của An Linh vẫn không mấy thuyên giảm đến tận bây giờ.

Ở nhà sẽ luôn có người giúp việc nấu nước đường đỏ cho An Linh uống, giảm đau tạm thời, lúc An Linh ở ký túc xá trường đại học không có thì chỉ đành xin nghĩ nằm trong phòng mấy ngày vì ở đó không được phép nấu nướng, lúc đau không chịu nổi thì uống tạm mấy viên thuốc giảm đau. Lúc An Linh gọi về nhà vấn đề đó lại vô tình lọt vào tai An Quân Thụy, anh ta nói mấy loại thuốc đó uống nhiều không tốt nên sau này An Linh cũng không uống nữa, ngoài chườm nóng thì chỉ còn cách cố gắng chịu đựng cơn đau qua đi.

An Linh ôm bụng quăn quại trên sofa, không để ý đến cái túi nhỏ bên cạnh hai cái túi to Bách Họa Niên mua.

"Cạch" tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, Bách Họa Niên bước vào liền nhìn thấy cô gái nhỏ mắt nhắm chặt gương mặt tái mét nằm co ro trên sofa, tư thế ôm bụng trong rất không thoải mái.

Mi tâm Bách Họa Niên nhăn lại, anh hơi hốt hoảng bước chân tăng tốc đi nhanh về phía An Linh khụy một chân sờ sờ mặt cô cảm giác hơi lành lạnh truyền đến tay, nghe được nhịp thở đều đều từ An Linh xác định cô chỉ ngủ thôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Bụng đau quá An Linh định nhắm mắt nghĩ ngơi một lát ai ngờ lại ngủ quên mất, đến khi An Linh cảm giác được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình còn lờ mờ nghe được ai đó nói: "Thì ra em chính là cô vợ nhỏ của anh"

An Linh khó hiểu, ai là vợ của ai chứ?

Khi An Linh hơi hé mắt ra thấy gương mặt không có gì lạ Bách Họa Niên trong tầm mắt mình mới dụi dụi mắt ngồi dậy. An Linh nghĩ chắc lúc nãy mình mơ thôi nên nhanh chóng bỏ ra sau đầu.

Bách Họa Niên nhìn mái tóc hơi rối của cô gái mới tỉnh dậy, có mấy sợi tóc con đung đưa trên đỉnh đầu kèm gương mặt vẫn chưa tỉnh ngủ không nhịn được mà xoa đầu An Linh mấy cái: "Bụng khó chịu à?"

An Linh không đẩy tay Bách Họa Niên ra, chậm chạp gật đầu hỏi: "Mấy giờ rồi chú?"



Nghe An Linh hỏi, Bách Họa Niên đứng dậy xoắn tay áo để lộ chiếc đồ nam đắt đỏ nói: "Mới 12 giờ rưỡi, thay đồ đi rồi anh đưa em về nhà".

Thì ra An Linh tưởng mình mới ngủ một lát mà đã lâu như vậy rồi.

Lát sau, An Linh đã cởi bộ đồ bệnh nhân ra thay vào đó là bộ quần áo mùa đông ấm áp vẫn hay mặc. An Linh bước ra từ nhà tắm thấy trên tay Bách Họa Niên cầm một miếng dán nho nhỏ.

"Lại đây anh dán cho!" Bách Họa Niên mỉm cười dịu dàng ngoắc An Linh lại chỗ mình tuy nhiên cô gái vẫn đứng tại chỗ nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ sau đó bước tới vươn tay đoạt lấy nói: "Chú quay lưng lại!".

Thì ra là từ chối sự giúp đỡ của anh, Bách Họa Niên nhướng mày ra vẻ vô tội giơ hai tay lên đầu sau đó quay người lại.

Bên tai vang lên một tràn tiếng sột soạt của giấy và vải cọ xát với nhau.

Sau một hồi không nghe nữa, Bách Họa Niên mới từ từ quay người lại đã thấy cô gái nhỏ mũ áo chỉnh tề nghiêm chỉnh.

Cách mấy bước chân là khu vực chăm sóc đặc biệt, An Linh dừng bước quay lại nói Bách Họa Niên từ nãy đến giờ cứ đi theo cô không rời một bước: "Chú ra xe đợi cháu một lát, cháu đi thăm Uyển Uyển một chút sẽ ra liền" Nói xong An Linh toan bước đi lại bị Bách Họa Niên làm cho dừng lại.

"Em đợi một lát, cậu đi ra xe lấy đồ vào đây" Bách Họa Niên trầm trọng ra lệnh cho Trần Nam đứng bên cạnh.

Trần Nam nghe lệnh chạy đi, rất nhanh đã quay lại trên tay cầm chiếc túi giấy giống hệt như hôm ở nhà ba An,

Bách Họa Niên tặng khăn cho An Linh.

Bách Họa Niên nhận lấy rồi đưa lại cho An Linh: "Đồ em cần".

An Linh nghe anh nói xong liền nhìn vào bên trong lấy ra một cái khăn choàng màu vàng be bé cùng kiểu dáng, chất liệu vải sờ vào mịn màng giống y chang cái An Linh đang đeo trên cổ

Chính xác là quà của Thiệu Uyển.

"Hết bao nhiêu, cháu trả lại cho chú" Trong lòng An Linh tràn đầy hi vọng nghĩ khi cô bé Thiệu Uyển khỏe lại đeo chiếc khăn này chắc chắn sẽ cực kỳ đáng yêu và xinh xắn.

Nhìn cô gái nhỏ trước mặt không để mình vào mắt, trong đầu Bách Họa Niên hiện lên vài suy nghĩ xấu xa nhưng lập tức bị anh tự xua tan: "Không cần, ông đây không thiếu gì ngoài tiền, em đi nhanh về nhanh".

Lúc đi ra ngoài, Bách Họa Niên bắt gặp Cao Sở Tiêu đang đẩy xe lăn cho Cao Tĩnh đi về hướng ngược lại. Gương mặt cậu trai trẻ so với buổi sáng có tươi tỉnh hơn một tí còn người phụ nữ gương mặt vẫn không có một chút khí sắc, trên tay còn đang cắm kim truyền nước biển.

Khi 3 người đi ngang qua nhau, Cao Sở Tiêu lịch sự gật đầu chào hỏi Bách Họa Niên nhưng anh chỉ hừ lạnh một cái rồi bỏ đi.



Đứng trước tấm kính trong suốt, bên trong là Thiệu Uyển đang được ghim đủ loại dây trên cơ thể bé nhỏ, An Linh xót xa không thôi.

Cao Tĩnh ngồi trên xe lăn được Cao Sở Tiêu đẩy, trong thấy bóng dáng An Linh từ xa gương mặt có chút cảm động.

Cao Sở Tiêu đứng một bên cầm chai nước biển cho Cao Tĩnh nhìn thấy tâm trạng mới khá lên một chút của chị mình bây giờ mắt lại bắt đầu đỏ hoe.

"Chị đừng khóc, An Linh chị ấy nói anh trai mình là bác sĩ chuyên điều trị ung thư, Uyển Uyển chắc chắn sẽ được cứu" Cao Sở Tiêu vỗ vỗ lên mu bàn tay Cao Tĩnh cố gắng xoa dịu tâm trạng chị mình.

5 ngày sau, hôm nay cả thành phố Bắc Kinh có mưa tuyết nhiều con đường bị tắc nghẽn do tuyết rơi dày đặc.

Sau hôm đó ở bệnh viện, An Linh và Bách Họa Niên tạm thời không gặp nhau.

Bách Họa Niên nói mình phải đến Anh một chuyến vì bên đó có chuyện quan trọng cần anh đích thân ra mặt, khoảng giáng sinh sẽ quay lại.

Trên đường về đi ngang qua quán cà phê, An Linh nhìn thấy nó đang được sửa chữa, bảng hiệu cũ cũng được gỡ ra thay vào đó là bảng hiệu mới có chữ Đông gì đó nhưng lướt qua quá nhanh cô cũng không nhìn thấy rõ, không ngờ tiến bộ bàn giao quán của chị chủ cũ và người chủ mới lại nhanh vậy.

Cùng buổi chiều An Linh cũng đã bàn bạc với An Quân Thụy về việc của Thiệu Uyển, anh ta nghe cô trình bày thì gật đầu đồng ý không do dự vì trách nhiệm của bác sĩ là phải cứu người.

Nên ngay hôm sau, Thiệu Uyển được chuyển từ bệnh viện tư nhân Thành Dương qua bệnh viện nơi An Quân Thụy làm việc để điều trị và đương nhiên Cao Tĩnh lại nắm lấy tay An Linh nói một thôi một hồi về chuyện ơn nghĩa.

Vì quá buồn chán, không có việc gì làm nên An Linh quyết định về nhà ba mẹ An ở đến khi quán cà phê tu sửa xong.

Ngoài trời mưa tuyết vẫn chưa dấu hiệu ngừng rơi, nhà trẻ của An Quân Phong cũng cho học sinh nghĩ dài ngày.

An Linh cầm trên tay cốc socola nóng hổi bốc khói, trước mặt là TV đang phát tin tức về tai nạn giao thông do bão tuyết gây ra.

"Rầm" âm thanh đổ vỡ vang lên An Quân Phong cười khanh khách hòa vào tiếng kêu hốt hoảng của người giúp việc: "Tiểu tố tông ơi, cậu đừng chạy nữa mà, tôi xin cậu!".

An Linh không cần nhìn cũng biết, thằng nhóc An Quân Phong lại quậy phá làm đổ vỡ cái gì nữa rồi, từ lúc thằng nhóc vừa được nghỉ học một cái An Quân Thụy đã tống nó sang đây, cả nhà rộn ràng thì có rộn ràng nhưng thiệt hại cũng không ít.

Mới đầu An Linh còn dạy dỗ nó, cố gắng tìm trò chơi để nó ngồi yên nhưng cuối cùng không được quá 30 phút mỗi lần chơi, An Quân Phong lại chạy đi lật tung cái nhà lên, An Linh quyết định bỏ cuộc. Ba An thì nói nhà có tiếng cười trẻ con là tốt mà nên An Linh đành bất lực.

Trong lúc ồn ào, nhạc chuông điện thoại của An Linh vang lên, cô nhìn thấy số lạ chần chừ một lát mới bắt máy.

"Alo?".

Bên kia vang lên tiếng khóc nức nở của Tư Hiểu Khê: "Cậu nhanh đến cứu mình với"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.