Buổi chiều, An Linh tỉnh dậy cô đã truyền nước xong y tá đã rút kim ở tay từ bao giờ, cô đảo mắt một lần quanh phòng phát hiện không thấy Bách Họa Niên ở đâu cả.
Cô đã ngủ một giấc thật dài, thức dậy cũng thấy cơ thể mình khỏe hơn nhiều, An Linh đưa tay sờ lên trán cũng không thấy nóng, cô chỉ còn hơi sụt sịt mũi một tí.
Trên người An Linh mặc đồ bệnh nhân màu trắng viền hồng tay dài quần dài, cả phòng chỉ có 1 giường bệnh trên tường treo một cái TV lớn, bên trái có nhà vệ sinh bên cạnh có một chiếc cửa sổ lớn ánh nắng chiều vàng rực chiếu từng hạt nắng yếu ớt qua khe cửa sổ nơi An Linh đang nằm, bên phải có một bộ sofa màu xám và một chiếc bàn nhỏ.
Từ bé đã hay bị bệnh phải vào bệnh viện nên cô đã quá quen thuộc.
"Ọttt~" bất chợt bụng An Linh kêu lên, cô đói rồi!
An Linh tốc chăn ngồi dậy mang dép muốn đi tìm căn tin mua đồ ăn.
Bệnh viện tư nhân Thành Dương có tổng cộng 6 tầng chuyên về khoa phụ sản và khoa nhi.
Tầng cao nhất là khu lưu trú VIP nơi An Linh đang ở nhưng mà cô không biết mình đang ở bệnh viện nhi.
Lang thang bên ngoài bệnh viện, bắt gặp vô số bà bầu và trẻ em, ánh mắt An Linh vô tình va phải một cô bé khoảng chừng 3 đến 4 tuổi đang đứng cạnh bồn hoa.
Cô bé đội mũ len vàng mặc đồ bệnh nhân giống An Linh, làn da nhợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-em-yeu-anh-/3738098/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.