8 giờ sáng mới thực sự An Linh tỉnh dậy, cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ sát đất, bên ngoài tuyết lông ngỗng rơi lả tả.
Chắc là bên ngoài lạnh lắm, trong phòng máy sưởi được mở hết cỡ nhiệt độ cực kỳ ấm áp.
Trán cô vẫn đang dán miếng dán hạ sốt, gương mặt xanh xao, môi tái nhợt trong ốm yếu cực kỳ không còn dáng vẻ tràn đầy sức sống như hôm trước.
An Linh nhận ra mình đang ở một căn phòng xa lạ, ga giường màu xám, chăn bông cũng màu xám, cạnh cửa sổ có một kệ sách gọn gàng được chất đầy bằng rất nhiều sách còn có một chiếc ghế bành lót đệm bông dày cũng màu xám.
Sao căn phòng này cái gì cũng u ám xám xịt thế này, nhìn chẳng đẹp gì cả.
Ký ức cô dừng lại ở quán ăn phố Thiên Trường tối hôm trước, cố gắng ép bản thân nhớ lại cũng không nhớ ra gì hết.
An Linh vừa định ngồi dậy thì một cơn váng đầu làm cô lại ngã ra sau đập đầu lên gối, tay chân cũng chẳng có tí sức nào hết.
Có lẽ cô lại bị bệnh rồi, đầu đau như búa bổ, mũi nghẹt cứng không thể thở nổi không biết do tác dụng của rượu hay cô bị cảm lạnh nữa.
Từ bé đến giờ cứ đến mùa đông cô sẽ lại bị bệnh, tay chân thì lạnh ngắt dù cho có cố gắng giữ ấm, mặc nhiều quần áo thế nào cô cũng sẽ bị bệnh, một trận ít nhất cũng 4 đến 5 ngày mới hết.
Tối qua hình như cô còn bị sốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-em-yeu-anh-/3738097/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.