Khương Từ Diễn ôm chặt lấy cô nhóc trong lòng, mưa càng lúc càng nặng hạt cơ thể Hứa Tri Ý không ngừng run rẩy cô chỉ muốn nép chặt hơn vào trong lòng người đàn ông này, mặc dù bây giờ cơ thể anh cũng ướt không kém mình nhưng đây là lần thứ hai cô cảm nhận được cái ấm áp từ người đàn ông này, nỗi ấm áp đó khiến cô không muốn rời ra mà chỉ khao khát có được nhiều hơn.
Hứa Trí Ý vẫn khóc, cô cảm thấy bản thân bấy giờ hệt như một đứa trẻ lên ba, sẽ không có ai biết một sự thật rằng Hứa Tri Ý rất dễ khóc chỉ là lâu nay cô luôn tự điều chỉnh được bản thân nên mới không rơi lệ, kể từ sau khi mẹ cô mất cô đã cố gắng trở nên là một người mạnh mẽ cuối cùng lại vị sự hờ hững của người đàn ông này mà khóc đến quên cả chính mình.
“ Nhóc con đừng khóc nữa “
Nói xong người đàn ông áp môi mình lên môi cô, nụ hôn lần này dịu dàng hơn mơn trớn hơn, còn rất ngọt ngào. Hứa Tri Ý lại vô thức bị người đàn ông thôi thúc hai tay cô bám chặt vào vạt áo anh, ngẩng đầu hứng trọn nụ hôn của anh, cô không dám để phí bất cứ giây phút nào, khi người đàn ông này hôn khiến cô cảm nhận được một lại cảm xúc dạt dào, tim cô như muốn bay ra khỏi lồng ngực, lần đầu biết hôn không ngờ lại gây nghiện đến thế, Hứa Tri Ý lần này còn biết dùng lưỡi quấn lấy khoang miệng Khương Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-bo-em-ve-roi/3487826/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.