Ngồi trên xe, bỗng bất ngờ Lục Cửu quay sang nhìn Khương Tỷ, anh cất giọng trầm ấm. 
- Mỗi khi trời mưa, em có thường nghe nhạc không ? 
Khương Tỷ thoáng chốc khựng người lại, Lục Cửu vừa mới thay đổi xưng hô với cô ? Hai mắt long lanh như hạt trân châu của cô tròn xoe nhìn anh, kinh ngạc hỏi lại. 
- Chú Cửu, chú vừa mới gọi cháu là gì vậy ạ ? 
- Cách gọi mới của tôi, sao ? Em muốn ý kiến gì sao ? 
Nhưng anh vẫn còn có thể bình thản được, thì ngược lại Khương Tỷ càng đáng kinh ngạc hơn. Từ khi nào mà từ ta với cháu giờ thì lại tôi với em, cô quả thật chưa thể tiêu hóa được, cứ như vậy mà cô vẫn còn ngờ nghệch suy nghĩ đến đờ cả người. 
Lục Cửu vẫn chưa thấy câu trả lời liền khẽ giả bộ ho khan một tiếng. 
- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi ? 
Mặc kệ anh có xưng hô như thế nào với cô đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ gọi chú cháu với anh, Khương Tỷ điều chỉnh lại tâm trạng khẽ trả lời anh. 
- Dạ có ạ, mỗi khi trời mưa cháu rất thích nghe nhạc, đặt biệt là nhạc có tâm trạng 
- Vậy bài hát nào khiến cho em khóc vậy ? 
Khương Tỷ nhất thời khựng người một chút, suy đi nghĩ lại thì có một bài hát cô thường hay nghe mỗi khi trưa mưa đến, vì khi đó cũng là lúc cô đang nhớ bố mẹ của mình. 
Cô khẽ cười gượng trả lời anh. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nuoi/2909129/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.