Chương trước
Chương sau
Tình yêu trải qua bao thăng trầm sóng gió rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc bằng sự hạnh phúc.

Hôm nay là lễ cưới của anh và cô, tránh Ân Thiên Ngọc có bắt trắc nên anh đã thuê thợ trang điểm có tiếng trong nước và đích thân đưa đón, xung quanh lễ cưới sẽ có vệ sĩ đứng canh gác bảo vệ.

Âu Dương Chính Thiêm bây giờ rất đề phòng tránh kẻ nào tiếp xúc với vợ mình.

Trong phòng trang điểm, Mạn Lộ Khiết và Lam Hân Nghiên cũng có mặt cả ba cùng trò chuyện với nhau, nhắc đến chuyện hơn một tháng trước khiến Mạn Lộ Khiết không khỏi lo lắng nhưng giờ cô đã an toàn trở về là may mắn rồi.

Lam Hân Nghiên và Fergal tình cảm vẫn rất bền chặt, cả hai đã thống nhất khi cưới về hai người sẽ ở như vậy đến già, nếu lúc nào đó ông trời thương cảm ban cho hai người một đứa con thì cả hai sẽ dốc lòng yêu thương đứa trẻ.

Như Tuyết, Cảnh Nghị được Âu phu nhân đưa đến chỗ cô vì hai đứa nhỏ quá quấn mẹ, thấy hai đứa nhóc tì nhà cô, Lam Hân Nghiên đi đến ngồi xuống bế Như Tuyết lên xem như xin vía để có một đứa con bụ bẫm đáng yêu như này:

- Như Tuyết càng ngày càng xinh gái, có nhớ cô không nè.

Như Tuyết ôm lấy Lam Hân Nghiên rồi kháu khỉnh trả lời:

- Dạ con nhớ

Lam Hân Nghiên bật cười

Đã đến giờ làm lễ cha sứ đã đứng trên bục, ba mẹ Ân Thiên Ngọc dắt con gái mình lên lễ đường.

Bốn mắt chạm nhau hạnh phúc triền miên, chỉ bằng cái ánh mắt dịu dàng của anh khiến tim cô ấm áp.

Muốn biết một người yêu bạn tới nhường nào, hãy để ý ánh mắt họ dành cho bạn.

Ánh mắt của Âu Dương Chính Thiêm dành cho Ân Thiên Ngọc là độc nhất vô nhị, sự dìu dàng, cưng chiều, yêu thương nói lên bằng một ánh mắt si tình.

Đứng đối diện anh lòng cô vừa hồi hộp và hạnh phúc.

Sau khi cha sứ tuyên hệ xong anh và cô trao nhẫn cho nhau và chính thức trao nhau một nụ hôn nồng nàn cháy bỏng.



Quan khách phía dưới và bạn bè gia đình hai bên hò hét vỗ tay phấn khích.

Vì để sức động phòng nên anh không uống rượu nhiều, anh xin phép mọi người đưa vợ mình về trước và nhờ ba mẹ tiếp khách.

Về Hồng Diện anh không chờ được nữa mà bế thẳng cô lên phòng, căn phòng tràn ngập hương thơm, chiếc giường màu đỏ quyến rũ giành cho đêm tân hôn của hai người.

Đặt cô xuống giường, hai má cô phiếm hồng do rượu tạo nên càng thêm thu hút, cô vốn đã xinh đẹp nay với tư thế này, biểu cảm này còn xinh đẹp động lòng hơn.

Âu Dương Chính Thiêm cởi áo vest vứt dưới sàn, tay anh lần mò cởi bỏ áo cưới vướng víu trên người cô ra, khá là khó khăn và mất thời gian thì cuối cùng cũng cởi ra được.

Trên người cô chỉ còn nội y và quần nhỏ, chiếc eo thon nhỏ trắng nõn làm anh sắp không chịu được nữa.

Anh cúi người xuống hôn lấy đôi môi căng mọng kia, đưa đầu lưỡi vào bên trong mà càn quấy, hơi thở cả hai dần hoà quyện cũng nhau, không khí trong phòng trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết.

- Vợ à, anh yêu em

Tay cô choàng qua cổ anh, đầu mũi cô cọ vào đầu mũi anh nũng nịu:

- Em cũng yêu anh

Anh cởi những thứ còn lại vướng víu trên người cô và anh ra, thân thể trần trụi hút mắt, anh cúi xuống ngậm lấy đôi gò bồng nhô cao, đầu lưỡi xoay quanh viên ngọc nhỏ, cô ưỡn người lên miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.

Bên dưới sớm đã ẩm ướt như chờ đợi cậu bé anh xâm nhập vào, nó như đang muốn mời gọi anh.

Không chần chừ anh liền từ từ tiến vào, cô chau mày rồi dần thả lỏng, Ân Thiên Ngọc cố gắng theo nhịp ra vào của anh.

Hết tư thế này đến tư thế khác, hai người phối hợp ăn ý.

Tiếng va chạm xác thịt làm cô hơi xấu hổ.

Một tiếng sau anh cũng ra hết bên trong người cô, cô mệt rả người mặc anh bế mình vệ sinh thay đồ.



Đặt Ân Thiên Ngọc lên giường anh hôn nhẹ lên trán cô:

- Vợ yêu ngủ ngon

Vì quá mệt nên cô không trả lời mà ngủ luôn, sang hôm sau cũng đã là bảy giờ rưỡi, cô uể oải ngồi dậy sửa soạn.

Ngày đầu làm dâu phải ra dáng của một nàng dâu hiếu thảo, ngoan hiền, cô nấu ăn buổi sáng cho mọi người, dù cho bác Mộc có ngăn cản cô cũng làm cho bằng được.

Đồ ăn dọn ra bàn đúng lúc mọi người đi xuống, cô vội đến chào hỏi rồi mời ba mẹ mình và mẹ chồng dùng bữa sáng.

Nhìn bữa sáng gọn gàng bắt mắt, Âu phu nhân rất hài lòng nhưng bà cưới vợ cho con trai mình là để hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc chứ không phải người làm, anh bước xuống bếp thì liền bị mẹ mình dạy dỗ cho một trận:

- Thiêm, con xem con ngủ tới giờ này mới xuống để vợ con một mình dưới bếp nấu đồ ăn, mẹ cưới vợ cho con hay cưới người làm hả.

Âu Dương Chính Thiêm ngơ ngác, anh đâu có bắt vợ anh làm đâu chứ, Ân Thiên Ngọc mím môi lấy tay che lại cười đến nổi hai bên vai run lên bần bật, ba mẹ cô cũng không khỏi bật cười.

Anh bày ra vẻ mặt hối lỗi:

- Con đâu kêu cô ấy nấu đồ ăn sáng đâu, con còn mong cô ấy ngủ đến trưa và sai vặt con nữa.

Âu phu nhân ngồi xuống liếc anh:

- Nói vậy còn nghe được.

Rốt cuộc ai mới là con ruột.

Kết thúc bữa ăn sáng, Âu phu nhân đến phòng riêng dành cho chồng mình, nơi thờ chồng mình.

Bà nhìn bức di ảnh, bà nở nụ cười chứa biết bao nhiêu sự chua xót xen lẫn ít hạnh phúc khi con trai mình có vợ.

- Ông xem con mình đã có vợ, con dâu mình lại rất ngoan hiền và lễ phép, ông trên trời có linh thiêng hãy phù hộ cho hai đứa nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.