Lúc Bùi Khâm đến nơi, trùng hợp thấy Dung Chiêu xắn tay áo lên, trông cực kỳ có tinh thần, tóc dùng ngọc quan buộc thật cao, đang nói chuyện với người khác…
“Không được, màu sắc này không được, hoa văn sóng nước không đủ linh động, nhớ kỹ, đồ mà Vân Dung Phường chúng ta làm ra có thể ít, nhưng không thể không tốt, một chút sai lầm cũng không thể có, nhất định phải tinh tế tỉ mỉ.”
“Chỉ vàng này được, nhưng thêu ít thôi, thêu nhiều có vẻ tầm thường mất đi mỹ cảm.”
“Đây là ai thiết kế? Tốt lắm, cứ làm như vậy, sau khi may xong thưởng thêm năm lượng bạc.”
...
Cô cúi đầu, đi tới đi lui trong số vải vóc cùng kim chỉ giá thêu, chỉ là một bóng lưng, lại làm cho Ngũ hoàng t.ử sững sờ say đắm.
Lúc trước hắn vẫn không biết mình thích điểm gì nhất của A Chiêu.
Sắc đẹp? Năng lực? Không, hiện tại dường như hắn đã biết mình thích A Chiêu ở điểm nào rồi.
Trên người cô trộn lẫn tất cả ưu điểm của nam t.ử cùng nữ tử, cởi mở lại tinh tế, cô có khí khái, kiên định lại nghiêm túc, thanh tỉnh mà cố chấp, đây chính là Dung Chiêu độc nhất vô nhị.
Đại khái là nghe được thanh âm, Dung Chiêu quay đầu nhìn lại, cười nói: "Ngũ điện hạ tới rồi sao?”
Cô còn có một khuôn mặt tuyệt mỹ.
Trong nháy mắt, Bùi Khâm cảm thấy cho dù hắn đăng cơ, người như Dung Chiêu cũng không nên bị vây trong hậu cung, cô nên bay lượn trong thiên địa, vô câu vô thúc.
Tranh đấu hậu trách, đó là khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5073047/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.