Bùi Quan Sơn trước nay khiêm tốn, nhưng nhìn quần áo trên người Dung Chiêu cũng có chút thèm thuồng, nhịn không được bổ sung một câu: "Chúng ta có thể trả thù lao.”
Kỳ thật cũng là một hình thức mua bán quần áo khác.
Nhưng Dung Chiêu chỉ phe phẩy quạt, nhẹ nhàng cười: "Tất cả mọi người đều là huynh đệ, Vân Dung Phường của ta vốn là làm quần áo cho ta, nếu các vị muốn, chỉ cần đem vải vóc đưa qua, ta sẽ để Tú Nương giúp các ngươi làm một bộ, cần gì tiền nong?"
Mọi người: "...?”
Tặng không? Hào phóng vậy sao? Trương Tam cảm thấy không đúng.
Người mời khách cũng chỉ cam lòng mời hắn ăn hai bát mì như Dung Chiêu, làm sao có thể may không quần áo cho người khác?!
Đây căn bản không phải là tác phong của Dung Chiêu.
Khẳng định có biến!
Thậm chí tiểu t.ử này chỉ sợ lại muốn tính kế người ta.
Hắn ôm chặt áo choàng, quyết định tuyệt đối không được rơi vào cạm bẫy của Dung Chiêu.
Những người khác lại tin tưởng Vân Dung Phường chuyên làm quần áo cho Dung Chiêu, mà Dung Chiêu lúc này khẳng khái nguyện ý may quần áo miễn phí cho bọn họ, bắt đầu mồm năm miệng mười cảm tạ…
“Ai nha, vậy thật sự là quá tốt.”
“Dung thế t.ử thật sảng khoái, hôm nay ta trở về sẽ cho người đưa vải vóc sang.”
“Thế tử, áo choàng của ngươi ta cũng thích, đúng là rất đẹp.”
“Thế t.ử khẳng khái, tới, uống chén trà, trà hôm nay ta mời.”
...
Mọi người đang mồm năm miệng mười cảm tạ.
Trương Tam lại tin chắc Dung Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5073044/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.