Nhưng Dung Chiêu lúc trước thích mặc quần áo thêu văn trúc, thế cho nên hiện giờ văn trúc bắt đầu thịnh hành trong kinh thành, cơ hồ trên người mỗi người đều có đồ thêu văn trúc.
Hôm nay hoa văn trên bộ quần áo này của Dung Chiêu rất kỳ quái, lại còn không có quy tắc, nhưng nhìn kỹ lại rất đẹp mắt.
Bọn họ thậm chí còn không nhận ra đây là cái gì, cũng chỉ có thể mở miệng hỏi chính chủ.
Nghe vậy, trong mắt Dung Chiêu hiện lên một tia giảo hoạt, thanh âm mang theo nụ cười: "Đây không phải là kiểu dáng, đây là chiêu bài.”
Mọi người sửng sốt: "Chiêu bài?”
"Đúng vậy, chiêu bài, lúc trước treo giải thưởng người có tài, An Khánh Vương phủ tuyển được rất nhiều tú nương, về sau lại có thêm gia quyến của thợ thủ công trong phủ gia nhập tú phòng, An Khánh Vương phủ có rất nhiều tú nương, vì vậy ngày thường cũng không biết nên gọi tú phòng là gì.”
Dung Chiêu vươn tay, chấm chút nước trà, nhẹ nhàng viết xuống hai chữ trên bàn, "Để tiện quản lý, ta đã đặt tên cho tú phòng là… Vân Dung.”
Mọi người đều nghiêm túc nhìn hai chữ trên bàn.
Dung Chiêu tiếp tục nói: "Vân Dung, lấy từ ‘vân tưởng xiêm y hoa tưởng dung’, đồng thời chữ “Dung” cũng đại biểu cho Dung gia ta, tú phòng của An Khánh Vương phủ được gọi là Vân Dung Phường.”
“Vậy chuyện này có liên quan gì đến hoa văn?" Trương Trường Ngôn không hiểu.
Bùi Thừa Quyết nhìn chằm chằm hai chữ kia, lại nhìn về phía hoa văn trên quần áo Dung Chiêu, đột nhiên kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5073043/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.