Nói xong, cô không nói gì nữa, chỉ nhìn những hài đồng này.
Kinh thành có không ít hài đồng lưu lạc bần khổ, sau lại nghe nói chỗ này của Dung Chiêu có thu lưu hài đồng, lại có không ít hài t.ử nông thôn tìm tới, Dung Chiêu toàn bộ thu nhận bọn chúng.
Mùa đông giá rét như vậy, cô hy vọng bọn chúng có thể không bị đông c.h.ế.t, mà là gieo xuống một ngọn lửa hy vọng trong lòng.
Một động tác thuận tay của cô, tiêu một chút tiền, có thể là cơ hội xoay chuyển vận mệnh của một số người.
Dung Chiêu hy vọng bọn chúng đều có thể nắm được cơ hội này.
Vừa nói xong, có đứa liền cất tiếng nói: "Ta nhất định sẽ chăm chỉ đi theo phu t.ử học chữ, tạ ơn Dung thế tử!"
Đứa bé này lúc nói chuyện hốc mắt đã đỏ bừng, không khó tưởng tượng, hắn đã từng gặp qua bao nhiêu khổ sở.
Sau hắn, cơ hồ tất cả hài đồng đồng thanh hô to…
“Chúng ta nhất định sẽ chăm chỉ học chữ, không phụ lòng thế tử!”
Mặc quần áo mới tinh, trong lòng gieo xuống hy vọng, đôi mắt tất cả bọn chúng đều nóng bỏng, mang theo cảm kích nhìn Dung Chiêu.
Nếu không phải Dung Chiêu không cho bọn chúng gặp mặt quỳ xuống hành lễ, bọn chúng lúc này đã nằm rạp trên mặt đất.
Chỉ có những đứa trẻ bị đói, chịu khổ mới biết được, ăn no là một việc hạnh phúc biết bao.
Bọn chúng trưởng thành quá sớm nên đều hiểu, thứ Dung Chiêu cho bọn chúng đến tột cùng là cái gì.
Là hy vọng, cũng là tương lai.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5066484/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.