Vinh thân vương: "...?”
Hắn nghĩ đến mối quan hệ đối đầu của bọn họ, lập tức đen mặt: "Vinh thân vương phủ ta lại càng không thiếu tiền, ta là sợ ba nhà các ngươi thiếu tiền, các ngươi đã không thiếu, vậy không chia cũng không sao, dù sao ta cũng không thiếu."
Lộc thân vương: "...”
Hắn trầm mặc một lúc, cũng nói: "Nhị ca Tam ca không thiếu tiền, ta cũng không thiếu tiền.”
Dung Chiêu chớp chớp mắt: "Thật sự không chia sao?”
“Không chia!" Một tiếng này vô cùng kiên định.
Bọn họ chỉ cần nghĩ đến mình lấy đi bao nhiêu hoa hồng, người bên cạnh cũng sẽ lấy đi bấy nhiêu, kế hoạch khuếch trương Phúc Lộc Hiên ước chừng phải chậm hơn nửa năm mới có thể hoàn toàn thực hiện.
Điều này sao có thể!!
Không phải là mấy ngàn lượng sao? Nhà bọn họ sản nghiệp lớn, chỉ là tạm thời thiếu tiền mà thôi, không chia, kiên quyết không chia.
Dung Chiêu vẻ mặt tiếc nuối giơ tay, "Được rồi, vậy trước hết không chia, người đâu, đem số tiền này mang đi cất.”
Tạ Hồng lập tức cho người tiến lên khiêng tiền đi.
Ba vị thân vương chịu đựng đau lòng, ánh mắt thủy chung dõi theo số tiền này.
Nhưng rất nhanh, bọn họ nghĩ đến Phúc Lộc Hiên sẽ nhanh chóng mở rộng, cũng sẽ càng ngày càng tốt, khóe miệng một lần nữa giương cao.
Dung Chiêu thở dài, vẫn nói: "Không chia hoa hồng kỳ thật cũng tốt, chờ qua một thời gian, Phúc Lộc Hiên dần dần khuếch trương, chỉ cần có tiền chúng ta sẽ lập tức chia hoa hồng, đến lúc đó tiền chúng ta chia là lợi nhuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5059439/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.