Dung Chiêu mỉm cười phất tay, vẻ mặt chờ mong: "Trương huynh, ta chờ các ngươi tới đưa tiền nha!"
Bóng lưng hai người càng lúc càng xa.
Trương Trường Hành là niềm vui bất ngờ đập vào đầu, mà Trương Trường Ngôn lại mơ hồ chần chờ, vẻ mặt có chút phức tạp.
Trương Trường Ngôn: "Nhị ca, chúng ta thật sự phải thêm tiền sao?"
Trương Trường Hành: "Đương nhiên, việc làm ăn của Phúc Lộc Trang quả thật rất có lời.”
Trương Trường Ngôn: "Nhưng cần rất nhiều tiền, gom tiền thật sự rất khó, lúc trước huynh cũng nghe thấy rồi, trong khoảng thời gian này đệ sống rất khổ sở.”
Trương Trường Hành: "Ta nghe được, nhưng đệ cam lòng bỏ qua những chi nhánh khác của Phúc Lộc Trang sao?”
Trương Trường Ngôn: "Nhưng nghèo khổ lắm huynh ơi, đệ vất vả lắm mới vượt qua được, vất vả lắm mới có được tiền!”
Trương Trường Hành: "Tam đệ, hiện tại cuộc sống khổ một chút, chờ lấy mấy lần hoa hồng của Phúc Lộc Trang, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn, đệ nghĩ xem, sau này chia hoa hồng sẽ gấp đôi hiện tại.”
Trương Trường Ngôn: "... Vậy quả thật rất nhiều.”
Trương Trường Hành: "Những ngày khổ cực chỉ là tạm thời.”
Trương Trường Ngôn: "... Nhị ca, cuộc sống khổ cực này của đệ đã mấy tháng rồi.”
Rõ ràng là chuyện tốt, rõ ràng là mưa bạc.
Tại sao hắn lại nghèo như vậy?! Trương Tam không hiểu.
Phúc Lộc Trang.
Dung Chiêu ngồi tại chỗ bưng chén trà lên chậm rãi uống một ngụm, sau đó ngón tay gõ lên tờ giấy nợ có ba chữ ký trên bàn, khóe miệng nhếch lên, tâm tình vốn không vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5059430/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.