“Một trăm lẻ tám món ăn, nửa canh giờ, chỉ cần không lãng phí thì ăn uống thoải mái, chỉ có hai lượng bạc đúng là rất rẻ.”
“Trên lầu đắt lắm.”
“Phúc Lộc Hiên dù sao cũng phải kiếm tiền, nhưng lầu một cho chúng ta giá rẻ như thế, Dung thế t.ử vẫn là người tốt, cho nên ăn được là lời rồi.”
“Sắp đến giờ Tỵ rồi, mau đến Phúc Lộc Hiên cướp bàn thôi.”
…
Hai lượng bạc đối với rất nhiều dân chúng mà nói là rất đắt, nhưng hơn một trăm món ăn, rất nhiều món ngon mỹ vị bọn họ chưa từng thấy qua, so với lầu hai và lầu ba, hai lượng bạc thật sự là rất rẻ.
“Các ngươi có ai hôm nay đặt được Phúc Lộc Hiên không?”
“Không có.”
“Không có người nào hết sao?”
“Ai, ngày mai xếp hàng sớm vậy.”
…
“Ha ha ha, cuối cùng ta cũng đặt được Phúc Lộc Hiên rồi, ta đặt ba chỗ, nương tử, nàng mang theo hài t.ử và phụ thân đi đi.”
“Tướng công, hay là chàng mang bọn họ đi đi.”
“Cha mẹ đi với tổ phụ đi, hài nhi biết cha mẹ là vì tổ phụ mới đi Phúc Lộc Hiên, ngày thường cha mẹ đều rất tiết kiệm, không nỡ tiêu xài ngân lượng, hài nhi tuổi còn nhỏ, tương lai còn có rất nhiều thời gian có thể đi Phúc Lộc Hiên.”
…
“Ta nhất định phải tích góp đủ hai lượng bạc mang mẫu thân đi Phúc Lộc Hiên!”
“Ta năm nay kiếm được chút tiền, vốn định mua thêm vài thứ, nhưng nghĩ lại bây giờ vẫn nên tiết kiệm một thời gian, đợi đến năm mới mang theo một nhà già trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5056602/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.