Dung Chiêu buông rèm, cười khẽ: "Phụ thân, bởi vì bọn họ không phải kẻ địch.”
Dung Vĩ: "...?”
Dung Chiêu cười sáng lạn, mắt phượng cong cong: "Bọn họ sao có thể là địch nhân chứ? Phụ thân người quên rồi sao? Bọn họ là vương thúc tốt trong lúc con khó khăn cho con mượn tám vạn lượng bạc!"
Không biết vì sao Dung Vĩ đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc.
Ông run run bả vai, theo bản năng xoa xoa lưng, hừ lạnh một tiếng: "Ta mới lười quản con, dù sao bị lừa đừng tìm ta khóc, ta cũng sẽ không giúp con.”
Dung Chiêu mỉm cười không nói, ở chung lâu như vậy, cô biết "cha mình" ngoài lạnh trong nóng.
Dung Vĩ lại hỏi: "Tiếp theo con muốn làm gì?”
Nếu không chuẩn bị cầu xin mình, tám vạn lượng cũng phải nghĩ biện pháp chứ? “Hiện tại việc cấp bách nhất định là làm tốt tiệc mừng thọ cho tổ mẫu của tứ tỷ tỷ bảy ngày sau, Phúc Lộc Trang vừa mới khai trương, quản sự còn chưa chọn ra, hiện tại người phụ trách thôn trang không có kinh nghiệm, con phải tự mình lo liệu dẫn dắt bọn họ."
Dung Vĩ: "...”
Cho nên con một chút cũng không sốt ruột?!
Bảy ngày sau tổ chức yến tiệc, cách ngày trả nợ chẳng phải là chỉ có mấy ngày sao?!
Dung Vĩ nghĩ tới đây, hít một hơi khí lạnh, ôm ngực, cả người đều không khỏe.
Ông cũng không rõ vì sao Dung Chiêu không sốt ruột chút nào?
Dung Chiêu thật sự không vội.
Mấy ngày sau, cô dưới sự chú ý của rất nhiều người trong kinh thành, mỗi ngày đều chạy tới Phúc Lộc Trang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5046975/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.