“Thái Bi Tự?" Dung Chiêu nghi hoặc.
Chuyện mà nguyên chủ không biết, cô cũng không biết, mặc dù sau khi đi tới thế giới này cô đã thu thập rất nhiều tin tức, nhưng có chút tin tức bên ngoài căn bản không thu thập được.
"Thái Bi Tự được hoàng thượng xây dựng để tưởng nhớ thái tử, ngày thường không ai lui tới, tự nhiên cũng không ai nhắc đến, chỉ sợ rất nhiều người đã quên mất sự tồn tại của Thái Bi Tự."
Ông lắc đầu: "Thái t.ử là hoàng t.ử giống tiên đế nhất, thời niên thiếu liền bộc lộ phong mang, văn võ song toàn, hơn nữa đối với chính sự cực kỳ có kiến giải, tiên đế lúc còn sống thích mang thái t.ử theo bên người, lúc thái t.ử mười ba tuổi đã có thể vào triều, hiệp trợ hoàng thượng xử lý triều vụ, mười lăm tuổi dám trị thủy, hơn nữa còn cực kỳ hiệu quả, mười tám tuổi mang binh xuất chinh, ban đêm tự mình mang binh xâm nhập doanh trại c.h.é.m đầu địch."
Dung Chiêu gật đầu.
Trách không được Dung Vĩ vẫn đối với tiên thái t.ử nhớ mãi không quên, Dung Vĩ đ.á.n.h trận, tự nhiên thưởng thức tiên thái t.ử mười tám tuổi đã dám dẫn binh xuất chinh.
Dung Vĩ cảm thán: "Tiên đế băng hà từng nói có đứa cháu này, triều Đại Nhạn tương lai vô ưu.”
Dung Chiêu gõ quạt, dừng tay truy hỏi: "Thái t.ử c.h.ế.t như thế nào?”
Dung Vĩ hít sâu một hơi, khẽ híp mắt, mở ra lần nữa, thanh âm buồn bã: "Mười tám năm trước, tiên thái t.ử tự mình đi Hoàng Hà trị thủy, đúng lúc này thái t.ử phi khó sinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5046974/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.