Dung Chiêu ngưỡn mặt cười: "Sao có thể chứ, đừng nói mười vạn lượng, trăm vạn lượng cũng xứng.”
An Khánh Vương: "..." Không, ông không xứng.
Ngực Dung Vĩ nghẹn đến phát hoảng, khó chịu nhìn Dung Chiêu.
Dung Chiêu vẫn bưng thuốc, trên mặt mang theo nụ cười ung dung.
An Khánh Vương nhịn không được nói: "Trước đây con không có chủ ý, cả ngày buồn bực không nói lời nào, mắc bệnh vào lại giống như bị điên, gây ra ầm ĩ khắp nơi, con rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Nghe vậy, Dung Chiêu chậm rãi đáp: "Hài nhi cũng chỉ muốn bảo vệ tính mạng mà thôi.”
"Gây ra chuyện lớn như vậy, thiếu nợ mười vạn lượng bạc trắng, bảo vệ mạng cái gì?" Dung Vĩ không hiểu, châm chọc hỏi lại.
Dung Chiêu: "Nợ càng nhiều càng có thể giữ mạng.”
Cô dùng thìa múc thuốc, đưa tới trước mặt An Khánh Vương, thanh âm bình tĩnh: "Hôm nay con nợ bọn họ hai vạn lượng, bọn họ trước khi g.i.ế.c con đều phải suy nghĩ làm sao mới có thể lấy lại tiền, ngày khác con nợ bọn họ mười vạn lượng, hai mươi vạn lượng thì sao?"
An Khánh Vương ngẩn ra.
Dung Chiêu: "Thiếu nợ mười người, thiếu nợ trăm người? Thiếu hơn trăm triệu lượng?”
Cô cười: "Những chủ nợ kia sẽ muốn con c.h.ế.t sao?"
An Khánh Vương kinh ngạc nhìn Dung Chiêu, hiển nhiên bị những lời này đả kích.
Dung Chiêu mỉm cười rũ mắt.
Thế t.ử nữ cải nam trang, vương gia khác họ mang tội khi quân, đây tuyệt đối là cách t.ử vong nhanh nhất.
Cô không dự định nữ cải nam trang cả đời, giới tính là phải đường đường chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5045805/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.