Không biết là do quá chuyên tâm gặm bắp, hay là do lúc vào cửa Tần Mặc Sâm đi quá khẽ, cô nhóc nhỏ vậy mà không phát hiện ra hắn? Tần Mặc Sâm dừng một chút, đột nhiên mở miệng, ngữ điệu so với bình thường cao hơn một chút, "Tôi về rồi." Tô Khả Khả nhe hàm răng trắng bóc đang gặm bắp, nhìn về phía cửa, vừa thấy hắn liền vui vẻ mà hô: "Chú đã về!" Cô gái nhỏ chạy tới bên này, gấp không chờ nổi mà xoay một vòng, “Chú!, chú xem con mặc đồng phục của trường học như này có đẹp không? Vừa rồi dì Lâm nói nhìn rất đẹp, bác Triệu cũng nói vậy." Bác Triệu chính là quản gia của nhà họ Tần, Tần Mặc Sâm bình thường cũng gọi ông ấy một tiếng chú Triệu, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm chú Triệu thường chăm sóc hoa cỏ trong sân, là một người ít nói. Tô Khả Khả cảm thấy ông ấy thích an tĩnh, cho nên mỗi lần gặp mặt cũng chỉ đơn giản chào hỏi một tiếng, hôm nay thật sự không nhịn được hỏi nhiều hơn một câu, kết quả lão quản gia vậy mà lại gật gật đầu, cười nói: “Đẹp.” Bác quản gia và chú nhỏ vẫn có sự khác biệt về bối phận, tuy rằng có đôi khi Tô Khả Khả cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch, vừa không để ý liền gọi ông ấy là chú như gọi Tần Mặc Sâm. Nghĩ đến chuyện chú nhỏ là chú, bác Triệu cũng gọi là chú, nhưng chú nhỏ của cô năm nay còn chưa tới 30, bác Triệu lại ngoài 60 tuổi, hai người này bị cô xưng hô loạn xạ như vậy, Tô Khả Khả vẫn là có chút xíu áy náy. Chú nhỏ gọi quản gia là chú Triệu, Tô Khả Khả có thể gọi ông ấy là bác Triệu, nhưng chú nhỏ gọi dì Lâm, cô cũng không thể kêu dì ấy là bà Lâm, rốt cuộc dì Lâm cũng chỉ mới 40 tuổi. Sau đó Tô Khả Khả đơn giản mặc kệ luôn, dù sao cũng chỉ là cái xưng hô mà thôi, gọi sao nghe trẻ tuổi một chút là ổn rồi. Thật ra, chỉ cần gọi chú nhỏ bằng anh, thì vấn đề xưng hô này lập tức được giải quyết ổn thỏa, nhưng mà…. Tô lão đầu không cho Tô Khả Khả tùy tiện gọi người đàn ông khác là anh, còn tại sao lại không cho, thì hình như ông ấy đã từng nói qua một lần: Đầu năm nay những nữ sinh động một chút liền gọi người khác là anh toàn là mấy cô gái không đứng đắn, đệ tử à, con không được học thói xấu của mấy cô gái kia. Tô Khả Khả cảm thấy mấy lời này của sư phụ cô có chút bất hợp lý, nên không đồng ý, gọi Tần Mặc Sâm là chú đương nhiên cũng không phải vì sư phụ, mà là do lần đầu tiên gặp mặt, lúc anh xụ mặt nhìn đặc biệt nghiêm túc và đáng sợ, không giống người đồng lứa với cô. Mà vị Tần đại thiếu gia kia cũng nói, vị này chính là chú Tư của hắn, cô còn nhỏ tuổi hơn Tần đại thiếu gia, cho nên kêu chú không hề sai. Lúc này, Tần Mặc Sâm vẻ cầu nhận xét của cô gái nhỏ trước mặt, mày kiếm hơi hơi nhướng lên. Lúc anh vừa bước vào cửa liền nhìn thấy, cô gái nhỏ đã thay đồng phục được đặt may riêng do trường Quý tộc cung cấp. Thời tiết đã ấm hơn, nên cô chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng cộc tay, không khoác áo ngoài, trên cổ là nơ bướm sọc ca rô xanh đậm, phía dưới là váy ngắn cùng màu với nơ bướm, xuống chút nữa, là tất ren màu trắng bao lấy cẳng chân như ngọc. Tô Khả Khả thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, lại hỏi một câu: “Chú ơi có đẹp hay không?" Tô Khả Khả không hỏi tới, Tần Mặc Sâm thật sự sẽ không để ý đến chuyện này, bây giờ được cô gái nhỏ nhắc nhở, anh mới phát hiện, cô còn gầy hơn so với những gì anh nghĩ, đặc biệt là cái eo thon nhỏ kia, chỉ dùng hai tay đã có thể ôm gọn.
Cho nên, cô gái này ăn bao nhiêu thì thịt đều phát triển ở mặt sao? Tần Mặc Sâm có chút mông lung, trả lời: “Khá xinh đẹp.” “Thật không ạ? Chú là người lớn, chú đã nói như thế thì con cũng cảm thấy nó rất đẹp!" Vẻ mặt ngốc ngốc nói lời ngon ngọt, dễ dàng khiến người nghe cảm thấy…toàn thân giống như được ngâm mật, đặc biệt ngọt ngào. Tần Mặc Sâm không dấu vết kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên, ánh mắt nhìn gấu váy của cô gái nhỏ: "Váy…hơi ngắn chút." Đôi mắt Tô Khả Khả sáng ngời, đột nhiên giậm chân, “Đúng vậy, chú! Váy này quả thật là quá ngắn, con đã nói ngắn, mà các bạn học còn cười con bảo thủ." “Đúng rồi chú ơi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, chú mau tới đây ăn bắp nè, bắp này siêu ngọt!" Tô Khả Khả kéo Tần Mặc Sâm vào phòng khách. … Sau khi ăn xong cơm chiều, Tần Mặc Sâm còn chưa nói gì, Tô Khả Khả liền nhanh như chớp mà chạy vào thư phòng, rất có tính tự giác. Tần Mặc Sâm nhìn cửa thư phòng đóng chặt một cái, ngồi xuống sô pha bật tivi xem tin tức. Nửa giờ sau, anh lại nhìn về phía thư phòng một chút. “Tứ gia, ăn chút trái cây." Dì Lâm mang một đĩa trái cây đặt lên bàn trà. Tần Mặc Sâm lắc đầu, “Tôi không thích ăn, dì đem lên cho nhóc con đi." Dì Lâm cười nói: "Đều có, của Khả Khả tôi cũng đã chuẩn bị tốt." Tần Mặc Sâm ngẩn ra, ừ một tiếng, không nói gì nữa. Dì Lâm đi vào phòng bếp, nụ cười trên môi càng lúc càng lớn, nhưng cười cái gì, có lẽ chỉ có mình bà hiểu. Người đàn ông tùy tiện đổi kênh tivi, đột nhiên dừng lại ở một kênh đang phát tin tức giải trí. Tần Mặc Sâm cũng không thích xem tin tức giải trí, lúc này ngừng lại chẳng qua là do kênh truyền hình kia đang phát tin tức liên quan đến một cô gái có gương mặt tương tự Tô Khả Khả. Trong tin tức là một nữ minh tinh bị tố liên quan đến scandal phẫu thuật thẩm mỹ, chính là nữ minh tinh mà anh cũng cô nhóc gặp phải lúc ăn cơm ở hội sở, là tình nhân của giám đốc Triệu.
Nữ minh tinh này hiện nay rất nổi tiếng trong giới giải trí, một scandal chỉnh dung nhỏ nhoi cũng không thể ảnh hưởng gì. Nhưng mà Tần Mặc Sâm nghĩ đến cảnh tượng cô gái nhỏ của anh nghiêm mặt chỉ trích nữ minh tinh kia phẫu thuật chỉnh hình, liền không nhịn được, bật cười. Còn trẻ ham xinh đẹp, về già sẽ khốn đốn, khó khăn, những lời này của cô không biết có làm cho nữ nhân kia bị bóng ma tâm lý hay không. Tần Mặc Sâm nhìn đồng hồ, cảm thấy cô gái nhỏ quá mức trầm mê trong việc học cũng không tốt lắm, cho nên sau khi do dự một vài giây anh liền tắt tivi, lên thư phòng nhìn cô một cái. Trên bàn sách là đĩa trái cây dì Lâm mang lên lúc nãy, cô một chút cũng không thèm động vào. Tô Khả Khả ngẩng đầu cười cười với anh, hàm răng nhỏ trắng bóc để lại một chút dư ảnh trong mắt người đàn ông, sau đó cô cúi đầu tiếp tục làm bài. Tần Mặc Sâm ngồi xuống bên cạnh cô, lấy một miếng dưa hấu trong đĩa đút vào miệng cô. Tô Khả Khả nhanh chóng hé miệng, gặm một ngụm. Ánh mắt người đàn ông khẽ nhúc nhích, tay cầm miếng dưa hấu di chuyển ra xa. Tô Khả Khả duỗi dài cổ, miệng nhỏ vô thức đuổi theo miếng dưa hấu, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn đề, hai tay loạt soạt viết không ngừng. Đến khi không thể duỗi cổ ra được nữa, Tô Khả Khả mới phát hiện không thích hợp, nghiêng đầu nhìn chú nhỏ của cô, bẹp miệng lên án: "Chú, chú cố ý!" Vẻ mặt người đàn ông đứng đắn, nhưng khóe miệng lại có xu thế nhếch lên, Tô Khả Khả vốn đã bị anh lừa gạt, hiện tại lại đang nhìn chằm chằm bên này, anh lập tức thu lại ý cười trên môi. Tần Mặc Sâm thấy cô nhận ra bản thân bị hắn trêu đùa, quai hàm phồng lên, nhịn không được cười nhẹ một tiếng, “Con nhóc lười biếng này, duỗi tay ra tự mình cầm ăn." Tô Khả Khả buông bút, đành phải tự mình cầm lấy miếng dưa hấu. Trái cây thơm ngon làm cô thèm nhỏ dãi, nhưng mà vừa rồi đang hăng say giải bài tập, không muốn bỏ dỡ giữa chừng nên cô mới cắn răng nhịn xuống. “Nhóc con, học tập đương nhiên rất quan trọng, nhưng sức khỏe của con còn quan trọng hơn." Tần Mặc Sâm nhìn cô gặm dưa hấu, cái miệng nhỏ nhanh chóng gặm cắn, nhất thời cảm thấy thú vị. Tô Khả Khả gặm xong một miếng dưa hấu, bớt thời gian trả lời anh một câu, “Con biết rồi chú ơi, hiện tại con còn nhỏ, nhưng mà chú, chú nhớ phải nghĩ ngơi nhiều vào, còn phải thường xuyên vận động rèn luyện thân thể…" Tần Mặc Sâm:…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]